Xương quai xanh đột nhiên đau nhói, đầu tiên Nam Dạ Tước cắn cắn, sau đó từ từ mút mạnh, khi anh buông ra, trên da thịt trắng nõn của Dung Ân đã xuất hiện một dấu hôn đỏ thẫm. Cô tức giận nhìn tên thủ phạm trước mặt mình nhưng không thể làm gì, chỉ có thể hoảng sợ, vội vã mở cửa xuống xe.
Cửa cầu thang tối đen như mực, bình thường có một bóng đèn tối om chiếu sáng, nhưng sử dụng mười mấy năm cuối cùng cũng hỏng, Dung Ân vịn tay vào vách tường lần từng bước, tiếng giày cao gót trong đêm tối yên tĩnh càng trở nên rõ ràng, âm thanh rất chói tai. Cô muốn về nhà thật nhanh, nhưng không biết về nhà sẽ phải đối mặt với mẹ như thế nào. Gió lạnh ùa đến thổi qua người, nhưng Dung Ân không có cảm giác, đau đớn thấu xương đã khiến cô chết lặng.
Về đến cửa, Dung Ân mới nhớ ra quần áo và túi xách đều đang để ở Cám Dỗ, cửa nhà lúc này chắc chắn đang khóa chặt.
Dung Ân do dự đứng ngoài cửa, giờ đã là ba, bốn giờ sáng...
Cô đã chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài cửa một đêm, nhưng lại sợ sáng mai hàng xóm sẽ nhìn thấy bộ dạng này của mình, chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, cô vừa dựa lưng vào cửa thì cửa đã mở ra. Trong nhà tối om, mẹ không bật đèn, có lẽ bà không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Đưa tay đóng cửa lại, Dung Ân hổ thẹn cúi đầu, cho dù mẹ không nhìn thấy dáng vẻ này, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.
Cô muốn trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-den-toi/193398/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.