Cô bỗng nhiên cảm giác được tim co thắt lại đau đớn, người đàn ông ôm chặt cô, phần ngực gần như dán chặt, cô có thể cảm giác được nhịp tim anh đập dồn dập.
” Ân Ân, em yêu tôi không? Có một chút nào không?”
Nam Dạ Tước cảm giác mình thật tự chuốc họa vào thân, biết rất rõ ràng là như thế nào đáp án, nhất định muốn hỏi, một mực muốn vạch trần vết sẹo ra phơi trước mặt người khác, lại để cho Dung Ân hung hăng xát một nắm muối lên.
Dung Ân không trả lời, cô thật cảm giác cả người vô lực, hai tay buông thỏng bên người không thể tự chủ xuyên qua lưng Nam Dạ Tước,rơi vào trên bả vai anh
Thân thể của cô đã mất đi khống chế, cô cũng không biết là thân thể phản bội tâm, hay là tâm phản bội động tác theo bản năng của mình.
Cảm giác được cô đáp lại, sắc mặt Nam Dạ Tước trong nháy mắt hiện lên mừng rỡ, tròng mắt anh sáng lên, càng dùng sức ôm chặt Dung Ân.
Anh không yêu thì thôi, một khi yêu, lại có điệu bộ hèn mọn như vậy.
Tình yêu của anh làm người ta hít thở không thông, thậm chí là tàn nhẫn cùng cực đoan, vì Dung Ân, anh thật có thể giết người, thật sự.
“Ân Ân, nếu như em có yêu tôi dù chỉ một chút, ta cũng sẽ không đối xử với em như vậy.”
Hai người rõ ràng ôm nhau, nhưng lại cảm giác đối phương đâm đang đâm vào tim mình rất đau rất đau, chẳng lẽ bọn họ thật sự là hai con nhím sao?
Tổn thương chạm vào da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-den-toi/1386783/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.