Bên ngoài phòng bệnh là một gian phòng đơn, có phòng vệ sinh cùng phòng nghỉ ngơi, lúc này những người khác trong Diêm gia đều đang an vị ở trên ghế sa lon, thấy nàng đi ra ngoài, Diêm phu nhân dẫn đầu khẩn trương nói, “Như thế nào, Việt không có sao chứ?”
“Bác gái, anh ấy không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi”.
Dung Ân không để cho nước mắt rớt xuống, Diêm phu nhân xem xét phía trong, thấy Diêm Việt an tĩnh nằm ở kia liền quay qua gọi Dung Ân, “Ta biết, chuyện hai năm trước, có lẽ thật cùng ngươi không liên quan, nhưng là…”
Dung Ân dừng lại bước chân, đứng ở trước mặt người nhà Diêm gia, “Bác gái, người có lời gì có thể nói thẳng”.
Diêm phu nhân khẽ thở dài, “Vốn là, Diêm gia chúng ta có lẽ có thể tiếp nhận ngươi, nhưng Dung Ân ngươi cũng nên biết, bây giờ không phải là hai năm trước nữa, chuyện ngươi cùng giám đốc Tước Thức còn có người nào không biết, ta thật sợ Việt sẽ chịu không nổi sự đả kích này”.
“Bác gái, ” khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân nhẹ ngẩng lên, phía trên vẫn sưng đỏ, “Con tự mình có chừng mực, Người không cần lo lắng”.
“Phu nhân, ” má Lưu ở bên cạnh cố gắng khuyên can, “Nếu thiếu gia đã tỉnh dậy, hơn nữa cũng lại thích Ân Ân như vậy…”
“Câm miệng, ngươi thì biết cái gì?” Diêm phu nhân quát ngưng lại những lời mà ở trong miệng bà không còn kịp nói ra …, thấy Dung Ân xoay người muốn đi, rồi lại khẽ gọi, “Ân Ân, Việt hiện tại rất cần cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-den-toi/1386779/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.