“Việt, em đã mệt mỏi quá rồi, đoạn tình này, tổn thương em quá sâu sắc, em không còn sức lực để kiên trì thêm nữa….”
———
Hai tay Nam Dạ Tước đặt trên mặt bàn, tròng mắt sắc bén đanh lại nghiêm khắc.
“Nếu cô ấy đã đưa cho cô, cũng là của cô”, khẩu khí người đàn ông âm u, anh mua rất nhiều thứ cho Dung Ân, cô không quý trọng, lại tùy tiện đem tặng người khác, anh tự nhiên cũng không biết nói tiếp ra sao.
“Cậu chủ, Dung tiểu thư là người tốt”, Vương Linh nhận thấy anh không nổi giận, trước đây Dung Ân đối xử với cô rất tốt, liền vội vàng thay cô lên tiếng thanh minh.
Nam Dạ Tước bắt chéo chân, lưng dựa vào sau ghế, “Phải không, tốt như thế nào?”.
“Dung tiểu thư luôn giữ thái độ điềm đạm, chị ấy không hề tham lam mà mang đi nhiều đồ đạc, thậm chí còn cho lại tôi rất nhiều, tối hôm đó chị ấy thu dọn đồ đạc, tôi cũng không biết rằng cậu chủ đã nói chia tay chị ấy, thậm chí, ngay cả nói chuyện chị ấy cũng không..”, Vương LInh nhận ra, Dung Ân đêm hôm đó chắc chắn đã khó khăn đến nhường nào, thử nghĩ người đàn ông mình yêu thương hết mực lại đuổi mình đi, có phụ nữ nào chịu đựng được?
Nam Dạ Tước thấy cô bỏ dở câu nói, nhạy bén bắt được điểm bất thường, “Tối hôm đó?”.
Anh chưa hề quyết định để Dung Ân đi, hơn nữa hôm sau còn cùng nhau dùng cơm trưa, mà tối hôm trước, cô đã chuẩn bị đồ.
“Buổi tối trước khi đi, Dung tiểu thư cũng để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-den-toi/1386737/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.