"Điều này cô không cần lo lắng." Nam Dạ Tước cúi người nói thầm vào tai Dung Ân: "Chơi chán rồi, tôi còn giữ cô lại làm gì."
Bàn tay Nam Dạ Tước lưu luyến trên người Dung Ân. Cô giữ tay anh lại, thì anh gạt ngay ra: "Có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa sờ? Bây giờ mới phản kháng, cô không thấy đã quá muộn rồi à?"
Bàn tay Dung Ân buông xuống, không phản kháng nữa. Đúng vậy, đã quá muộn rồi.
"Cô định ngủ à?"
Dung Ân cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô gật đầu: "Ừ."
"Thế thì cô cứ ngủ, tự tôi làm." Anh nói liền làm, người đã sấn về phía cô.
Cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng kín, đây là nhà của Nam Dạ Tước nên anh không sợ có người nhìn thấy. Dung Ân bị đè ngửa ra, Nam Dạ Tước nằm lên cô, chưa kịp làm gì thì Dung Ân đã nhìn thấy có bóng người ở cửa, ngay sau đó, cửa liền mở ra, một bóng đen nhào đến bên giường: "Tước, ngạc nhiên không!"
Chiếc giường lớn lõm mạnh xuống, Dung Ân vội vàng lấy chăn che người mình, Nam Dạ Tước khẽ chửi thề một tiếng, ngồi dậy bật đèn lên. Dung Ân hé góc chăn ra nhìn, thì thấy một người phụ nữ đã cởi sạch quần áo, trên người chỉ còn sót lại mỗi một chiếc quần lót, dáng vẻ vô cùng khiêu gợi. Cô ta nhìn thấy Dung Ân cũng tỏ ra kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt của mình.
"Mẹ kiếp ——" Dung Ân chỉ mải che ột mình cô, nên cả người Nam Dạ Tước lúc này đang trần truồng: "Cô là ai?!"
Người phụ nữ kia tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-den-toi/1386710/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.