Đêm đầu thu, gió lạnh hiu hiu, doanh địa yên tĩnh. Mùi gỉ sắt và mùi máu tươi tràn ngập, đủ khiến Hứa Mộ Triều cau mày vì khứu giác nhạy bén. 
Mà giờ phút này, cô đang ngồi trên giường, nhìn ánh mắt đau đớn của người đàn ông trước mặt mà không biết nói gì. 
Thẩm Mặc Sơ cũng không nói gì. 
Cho dù trầm luân, hương thơm và sự hòa hợp đêm hôm đó vẫn còn khắc sâu trong đầu, khắc vào tận linh hồn. Trước kia anh từng nghĩ, mình không biết gì về tình yêu, tình cảm của anh dạm cho Hứa Mộ Triều, có lẽ giống với sự đồng cảm hơn. Bọn họ đều ngủ say trăm năm và cô cứu rỗi anh. Mỗi lần nhớ tới cô, trái tim anh cảm thấy ấm áp vô cùng. 
Vì vậy anh rất muốn vĩnh viễn có được sự ấm áp này. 
Nhưng một đêm kia, sau khi vua Zombie Thẩm Mặc Sơ vô sỉ chiếm đoạt cô, cảm giác ấm áp đó đã không còn tồn tại nữa. Cho tới hôm nay, để anh khôi phục lại nhân tính một lần nữa, cái giá phải trả chính là máu của cô. Thế nhưng anh có thể khẳng định, anh yêu cô. 
Bởi vì anh vẫn nhớ rất rõ, cho dù đã mất hết tính người, anh vẫn nhớ rõ. Nhớ nụ cười xinh đẹp của cô, nhớ thân thể trắng nõn mềm mại của cô, nhớ rằng cô không còn khả năng yêu mình nữa. 
Anh cúi đầu nhìn cô, không kìm được lòng đưa tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh: "Sau khi cứu em rời khỏi đây, chờ tiêu diệt đội quân người máy, bố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-cua-ke-chinh-phuc/2068527/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.