“Loài người: 
Cố Triệt mới là đại ca của chúng ta. Nếu giao anh ấy cho bọn người máy rác rưởi và zombie quái vật, mười lăm vạn thú binh sẽ binh đến dưới thành*. 
(*Thành ngữ chỉ tình hình nguy cấp.) 
Thú tộc.” 
Tạ Mẫn Hồng nhíu mày: “Cách diễn đạt này….quá đơn giản, cũng quá thiên về văn nói.” 
Hứa Mộ Triều cười: “Ý anh muốn nói là quá thô tục phải không?” 
Tạ Mẫn Hồng im thin thít. 
“Bức thư này do Đại Vũ xung phong viết ra đó.” Hứa Mộ Triều nói, “Cậu ta nói nó đại diện cho tiếng lòng của tất cả binh lính Thú tộc —— Nguyên soái quả thật rất giữ chữ tín, vẫn giữ gìn quyền lực của Thú tộc. Tôi cũng không nghĩ tới. thì ra Thú binh lại kính yêu Nguyên soái đến thế. Cho nên cứ viết rõ ràng như vậy lại rất tốt, tất cả binh lính xem đều có thể hiểu được. Anh xem, ít nhất Đại Vũ cũng dùng một thành ngữ đấy chứ.” 
Tạ Mẫn Hồng bất đắc dĩ: “Đế đô vẫn không có tin tức gì.” 
Hứa Mộ Triều: “Đế đô cũng thật nghe lời.” 
Tạ Mẫn Hồng: “….Lần trước tôi nói cô đã thay đổi, xem ra cũng chưa chính xác. Bây giờ cô vừa kiêu ngạo, lại rất thoải mái tự tại.” 
“Ừm. Thái độ của loài người đối với Cố Triệt, tôi hiểu rồi.” Hứa Mộ Triều nói, “Bọn chúng lại dám giao Cố Triệt cho kẻ địch, dám ra một quyết định vừa ngu xuẩn lại vừa đê tiện như vậy” 
“Lợi ích sẽ khiến người ta mờ mắt.” Tạ Mẫn Hồng nói. 
“Cho nên….” Hứa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-cua-ke-chinh-phuc/2068518/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.