Chương trước
Chương sau
Cơn mưa cuối thu trút xuống như thác, xối lên căn cứ quân sự trong núi sâu, chóng vánh, tiêu điều. Nằm sâu trong căn cứ là tòa biệt thự màu xanh đậm, nhu hòa thanh nhã mà yên tĩnh vắng lặng.

Cố Triệt chắp tay đứng dưới mái hiên màu xám nhỏ nước lỏng tỏng, nhìn màn mưa bụi mịt mờ khắp núi, đột nhiên mở miệng nói với người hầu bên cạnh: “Đã bao lâu. . . . . . tôi chưa ra chiến trường rồi?”

Người hầu cũng không ngẩng đầu lên: “Kể từ khi ngài nhậm chức Nguyên soái, đã sáu năm lẻ mười tháng rồi.”

Gương mặt Cố Triệt trong trẻo hơn cả nước mưa dưới mái hiên, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn hai tay mình trong tay áo quân trang màu xanh đậm, khẽ lầm bầm: “Ngoài kia nói, sức chiến đấu của tôi và vua Zombie cùng đứng đầu Đại lục?”

Người hầu: “Vâng”

“Chưa bao giờ giao đấu, ngang hàng thế nào được?” Cố Triệt nói, “Nếu đánh nhau với hắn có lẽ cũng không tồi.”

Người hầu cười đáp: “Nhất định đó sẽ là một trận chiến long trời lở đất.”

Thấy Cố Triệt không nói nữa, người hầu nói sang chuyện khác, “Nguyên soái, sáng nay thượng tá Hứa Mộ Triều đã trở lại căn cứ. Có cần gọi cô ấy đến không?”

Gương mặt Cố Triệt không thay đổi: “Sáng nay?”

Người hầu nhìn đồng hồ đã qua trưa trên tường: “Vâng. . . . . Nghe nói cô ấy bị thương, hơn nữa cực kỳ mệt mỏi, quay về thì ngủ luôn. Cho nên mới không tới báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với nguyên soái. Có cần thuộc hạ. . . . . .”

Cố Triệt yên lặng trong chốc lát, trả lời: “Ngủ đủ rồi tới sau.”

Buổi chiều, theo đề nghị của bộ tác chiến, hội nghị tổng kết chiến dịch Khang Đô được gấp rút tổ chức.

Thôi tư lệnh, thống soái đại quân Tây chinh, phụ trách cứu viện cho Khang Đô, không thể nghi ngờ là một trong những anh hùng và nhân vật chính của hội nghị lần này.

Thân là người tài giỏi, là cánh tay đắc lực của Cố Nguyên soái, Thôi tư lệnh bốn mươi hai tuổi, gia thế hiển hách, dụng binh điêu luyện vững vàng, có uy danh rất cao trong quân đội. Đứng trước mặt ông, đám người Quan Duy Lăng chỉ đáng là em út. Năm ngoái, trong cuộc chiến với Zombie ông cũng lập được rất nhiều công lao hiển hách.

Nhưng mà ông là người tự phụ, còn rất xem thường Thú Tộc. Mặc dù luôn thực hiện mệnh lệnh của Cố Triệt vô điều kiện, nhưng đối với Thú Tộc, vẫn thường xuyên tỏ vẻ khinh thường.

Mà hôm nay, lúc Thôi tự lệnh luôn luôn cao ngạo nghiêm túc bước vào phòng họp, thấy Mộ Đạt cũng là tư lệnh như mình, lại lần đầu tiên mỉm cười khách sáo, khiến Mộ Đạt cũng hơi kinh ngạc.

Nguyên soái khen ngợi Thôi tư lệnh và Mộ Đạt tư lệnh, chỉ huy quân tiên phong Hứa Mộ Triều. Mà Thôi tư lệnh dẫn đầu viện quân, bao vây đại quân người máy ở Khang Đô, tiêu diệt hơn một vạn người máy, cũng ép kẻ địch rút lui trăm dặm, rõ ràng là người lập công đầu trong trận chiến lần này.

Song khi Nguyên soái đang khen ngợi ông hết lời, ông lại ho khan hai tiếng, nói: “Ngài nguyên soái, tôi có ý kiến khác.”

Cố Nguyên soái lẳng lặng nhìn ông.

“Lập công đầu chiến dịch lần này là hai người khác, chứ không phải là tôi.” Vẻ mặt ông rất nghiêm túc khiến mọi người càng thêm tò mò chờ đợi.

“Người đầu tiên dĩ nhiên là ngài, Nguyên soái.” Ông mỉm cười, “Người máy dùng binh luôn cẩn thận. Nhưng lần này lại như nổi điên tấn công vào Khang Đô, quân ta mới có thể bao vây thuận lợi như vậy. Thuộc hạ nghĩ, chắc chắn là ngài Nguyên soái dùng mưu kế gì đó, hấp dẫn người máy đến. Tôi đây chỉ hưởng sái công lao của ngài thôi.”

Cố Triệt im lìm không bình luận gì, Tạ Mẫn Hồng nhìn vẻ mặt của Cố Triệt, cười nói: “Vậy mà Thôi tư lệnh cứ bảo mình không biết ăn nói.” Các tướng lĩnh khác nghe vậy cũng bật cười, tuy vậy những lời Thôi tư lệnh nói, thực sự cũng làm cho các tướng thắc mắc. Nhưng có vẻ ngài Nguyên soái không có ý định giải thích việc này.

“Vị thứ hai là ai?” Có người hỏi. Mọi người đều cho là Mộ Đạt.

Thôi tư lệnh dừng lại chút, trên mặt vị quân nhân cao ngạo lạnh lùng này lại lộ vẻ xúc động hiếm thấy.

“Người thứ hai, là Thượng tá Hứa Mộ Triều.” Ông lấy một thẻ nhớ nhỏ hơi cong từ trong túi ra, gằn từng chữ, ” Sở dĩ quân ta có thể giáng một đòn đau cho quân địch, là vì quân Hứa Mộ Triều đã giữ chân hơn vạn quân địch tới năm giờ. Các vị có thể tưởng tượng tình hình trận chiến khó khăn kịch liệt đến mức nào.”

“Đây là hình ảnh dùng ống kính laser tầm xa quay được khi quân ta đến ngoài thành Khang Đô.” Ông nhìn Cố Triệt, “Tuy chỉ có hơn mười phút nhưng nếu mọi người không ngại, tôi muốn mọi người cùng xem.”

Cố Triệt khẽ gật đầu, Tạ Mẫn Hồng nhận lấy thẻ nhở, cắm vào màn ảnh LCD 3D treo lơ lửng trên không.

Giọng nói của Thôi tư lệnh hơi ngập ngừng: “Nhập ngũ đã hơn hai mươi năm, người có thể khiến tôi tôn kính rất ít. . . . . . Không ngờ tôi có thể thấy được tinh thần của một người lính từ một phụ nữ Thú Tộc.”

Mọi người dần dần biến sắc. Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai được Thôi tư lệnh khen ngợi đến mức này. Rốt cuộc là hình ảnh gì lại khiến quân nhân tự phụ này cũng phải chấn động?

Bầu trời hiện ra trong camera tầm xa phủ một lớp tro bụi mông lung. Đập vào mắt là một màu xám bạc như nước thủy triều, mịt mờ không ngừng ùa đến. Tập trung nhìn kỹ mới thấy đó là đại quân người máy, tụ họp dày đặc tràn ngập đất trời.

Ống kính phóng kỹ hơn, lướt qua đám người máy ngổn ngang, nhưng trong mảng màu xám bạc kia lại xuất hiện một vạt màu xanh dương bắt mắt.

Màu xanh dương là màu quân trang của loài người. Sau khi Thú Tộc quy thuận đã đổi đen thành xanh, coi như là liên quân. Đây là toán quân chủ lực cuối cùng của người thú, ước chừng có mấy trăm người bị đám người máy không đếm xuể bao vây ở chính giữa.

Cho dù biết rõ cuộc chiến này xảy ra vào mấy ngày trước, nhưng binh lực địch ta cách xa như thế, vẫn khiến các tướng lĩnh ở đây toát mồ hôi lạnh.

Đối với người máy đây là một trận chiến tiêu diệt; đối với người thú đây là một trận chiến tiêu hao. Bởi vì người máy giống như thùng sắt không ngừng vây quanh người thú. Tại những nơi đánh giáp lá cà, hàng loạt người máy ngã xuống đồng thời hàng loạt người thú cũng tử trận.

Quan sát kỹ thì thấy đám người máy trầm lặng vô tình kia hoàn toàn không quan tâm đến sự tiêu hao quân số, chỉ thản nhiên bổ sung lực lượng mới. Rõ ràng, bọn chúng có ý định bắt sống người nào đó trong vòng vây, nếu không chỉ cần một quả bom, là có thể tiêu diệt hơn phân nửa người thú;

Mà Thú Tộc dũng mãnh từ Thú lớn, bán thú, đến hổ trắng biến dị, vẻ mặt từng người đều dữ tợn. Song khi ống kính lướt qua khuôn mặt của họ thì ai cũng thấy rõ ràng vẻ mệt mỏi tuyệt vọng trên mặt họ.

Đúng vậy, chiến đấu luân phiên với đại quân máy móc, liệu nhánh quân nào có thể giữ vững ý chí kiên cường, tiếp tục chống đỡ không ngừng nghỉ? Nhìn thời gian trên hình ảnh, dưới tình huống không có một viện binh mà bọn họ vẫn chống đỡ được hơn ba giờ!

Bất kỳ sĩ quan có kinh nghiệm nào, đều có thể nhìn ra nhóm thú quân này đã là mũi tên hết đà. Sức lực của bọn họ đã cạn kiệt, mà tinh thần, dường như cũng bên bờ vực hoàn toàn tan rã.

Binh lực chênh lệch như vậy, trạng thái tinh thần và thể xác như vậy, bọn họ đã cầm chắc thất bại. Nhưng, viện quân của Thôi tư lệnh phải hai giờ sau, mới đột phá vòng vây đày đặc vào được trong thành. Làm thế nào bọn họ chống đỡ qua hai giờ còn lại?

Đáp án sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Bóng lưng của Hứa Mộ Triều cực kỳ bắt mắt giữa chiến trường.

Lấy cô làm trung tâm, vô số người máy vây quanh cô. Mà dáng người mảnh khảnh của cô lại như ma quỷ xuyên qua mọi trở ngại. Nếu ví vòng vây của người máy bên ngoài giống như cái máy cắt kim loại lần lượt đánh ngã từng người thì chỗ Hứa Mộ Triều đang đứng, tựa như trung tâm của vùng nước xoáy, nuốt trôi tất cả dòng chảy, lại tựa như cối xay thịt tốc độ cao, liên tục có người máy ngã xuống bên cạnh cô.

Dù sức chiến đấu của cá nhân cô có vô địch thì cũng chẳng thể thay đổi xu thế suy tàn trước mắt?

Người quay video có lẽ cũng bị Hứa Mộ Triều hấp dẫn, ống kính cũng phóng tới gần hơn. Vì vậy trong màn ảnh, khuôn mặt mờ ảo của cô cũng hiện rõ ràng.

Gương mặt này, khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động.

Có lẽ là mái tóc dài quá đen, dòng máu quá đỏ đã tôn lên khuôn mặt của cô, khiến nó càng lộ vẻ tái nhợt; mà bán thú quyến rũ mảnh khảnh lúc này cũng lạnh lẽo khắc nghiệt lạ thường. Đôi mắt xanh biến dị kiên cường đến tàn khốc, chỉ cần liếc mắt nhìn lên cũng khiến lòng người kinh hãi run rẩy.

Ngay trong chớp mắt này, đôi mắt xanh lạnh lùng chợt mở to, vẻ tuyệt vọng chợt lóe lên, nhìn chăm chú vào nơi xa nào đó.

Cái gì có thể khiến cô ấy phân tâm vào lúc này?

Mọi người đều nghi ngờ thì ngay lúc này ống kính cũng men theo ánh mắt của cô, quay sang sang hướng khác.

“A!” Có tướng lĩnh kinh ngạc thốt lên.

Người thú xong rồi —— khi cảnh tượng này hiện ra trên màn hình, gần như tất cả mọi người đều đều nghĩ như vậy.

Một nhóm người máy đen thui từ đầu đến chân, số lượng nhiều không đếm xuể, bước từng bước trật tự đang tấn công các người thú! Mặc dù không mạnh mẽ như những cỗ máy khổng lồ, nhưng đội quân màu đen này, lại làm cho người ta cảm thấy trầm lặng hơn, hùng mạnh hơn!

Đây là đòn trí mạng của người máy —— nhận thấy khí thế của người thú đã yếu, nên phát động đợt tấn công cuối cùng.

Mà khi một người máy màu đen chỉ bằng tay không đã dễ dàng đánh ngã một con thú lớn kiệt sức thì không khí toàn bộ chiến trường dường như cũng đóng băng trong giây lát.

Càng nhiều người máy màu đen tham gia cuộc chiến, cũng càng nhiều người thú bị chính tay chúng đâm. Mọi nơi ống kính lướt qua đều có thể thấy biểu tình lạnh lùng của quân người máy và sắc mặt trống rỗng mệt mỏi của các người thú.

Ý chí của người thú đã rã rời! Sự kiên trì suốt mấy tiếng đã hoàn toàn sụp đổ trong mấy phút này.

Lại có năm con thú lớn hung dữ mạnh mẽ nhất, bị hai mươi tên người máy màu đen bao vây.

“Bùm ——” Một con thú lớn kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, đổ máu đầm đìa. Những con thú khác càng phát ra tiếng gầm thét nặng nề hơn. Đội quân người máy vẫn yên lặng hành động mà cực kỳ chính xác, bọn chúng lần lượt bao vây tấn công những con thú lớn khác. Động tĩnh của bọn họ quá lớn, đến nỗi tất cả người thú khác trên chiến trường đều quay đầu nhìn về hướng này.

Toàn bộ tướng lãnh loài người trong phòng họp, đều đổ mồ hôi lạnh trước tình cảnh của bầy thú lớn.

Nhưng đúng vào lúc này!

Bóng dáng màu đỏ xanh giống như một tia chớp kinh người, đột ngột phá vỡ vòng vây! Đến lúc mọi người thấy rõ, thì Hứa Mộ Triều cả người đẫm máu đã lạnh lùng đứng trên lưng một con thú lớn.

Tuy nhiên điều kinh khủng nhất không chỉ là thần thái của cô.

Móng vuốt đầy máu tươi của cô, mỗi bên đều xách một cái đầu màu đen, phía dưới còn lủng lẳng máu thịt và những sợi dây kim loại gãy lìa. Con chip chưa bị phá hủy nên người máy đó vẫn chưa chết hẳn, ánh đỏ trong mắt vẫn còn đang lóe sáng. Mà cô hoàn toàn không cho bọn chúng cơ hội sống lại, móng vuốt siết chặt, cái đầu kim loại cứng rắn nằm trong bàn tay cô lại mềm nhũn như đậu hũ, vỡ tan thành bột trong nháy mắt.

Năm tên người máy, lập tức vây quanh cô và con thú lớn. Tay chúng cắm vào chân con thú, khiến con thú bộc phát ra tiếng gầm thét thê lương. Đám người máy leo dọc theo thân thể con thú nhanh chóng tiến đến gần cô.

Tất nhiên cô đã sức cùng lực kiệt, cho nên đại đa số cao thủ loài người ở đây đều có thể thấy rõ động tác của cô. Vậy mà không ai nghĩ đến, mặc dù tốc độ phản ứng đã giảm đi rất nhiều, nhưng trong nháy mắt này, cô lại bộc phát ra sức chiến đấu không ai ngờ nổi.

Cô không trốn không tránh, nghênh đón cú đấm của một gã người máy. Khi gã người máy đánh trúng lồng ngực của cô, cô vẫn không hề dừng lại một giây nào, giống như người mới vừa nhận lấy cú đấm kia không phải là cô.

Một giây sau, súng của một người máy đứng ở đằng sau bị cô vươn tay đoạt lấy, một tay dùng súng ngắm bắn ngay vào mi tâm gã. Móng vuốt bên kia thì vặn gãy cổ một người máy khác. Thân thể gã người máy giống như một con quay xoay tròn với tốc độ cao, nặng nề văng ra ngoài, ngã ầm xuống đất.

“Hay!” Có người không nhịn được hô lên.

Ba tên người máy khác không hề chần chừ nhảy xổ về phía cô, một tên bắt được cánh tay đang cầm súng của cô, tên còn lại đấm vào bụng cô, một tên đứng sau lưng cầm dao đâm vào cánh cô!

Xong rồi!

Vô số người ở đây hét lên trong lòng!

Nhưng cánh tay của cô giống như có sinh mạng độc lập, bất chấp sự kìm kẹp của đám người máy, mặc kệ thương tích thê thảm mà đâm thẳng lên xuyên thẳng qua đỉnh đầu một tên. Cùng lúc đó, đôi cánh khổng lồ đột ngột vỗ mạnh, tránh được đòn tấn công của người sau lưng, đồng thời quật ngã tên người máy còn lại xuống đất!

Không đợi người máy thứ ba phản ứng, cánh tay còn treo đầu một người máy của cô, đột nhiên lật lạị, khuỷu tay đánh mạnh vào đầu hắn! Thân thể hắn lập tức vỡ đôi!

Động tác của cô thuần thục như nước chảy mây trôi, lại mạnh mẽ như gió bay điện chớp. Mà cô đứng một mình trên đỉnh đầu thú lớn, ánh mắt ngạo nghễ nhìn quanh một vòng, bất kể là cặp vuốt sắc bén hay là đôi cánh dầy cộm nặng nề đều đã đầm đìa máu tươi, lộ ra xương trắng rùng rợn. Trên chiến trường tranh giành sống chết kịch liệt, tất cả tiếng động bỗng dưng lại ngừng bặt.

Cô gái đã chiến đấu kịch liệt mấy giờ, cô gái tuyệt vọng, cô gái sức cùng lực kiệt, ai cũng cho rằng cô không tránh khỏi sự truy đuổi của đám người máy màu đen, nhưng cô lại có thể dùng tay không giết sạch bọn chúng!

Các người thú trên chiến trường bùng lên như phát điên.

Từng con thú, đều há to miệng gào thét gì đó. Vẻ chết lặng mệt mỏi trong những đôi mắt thú vàng kim, xanh xám, đỏ đen đều biến mất chỉ còn lại ngọn lửa điên cuồng!

Hết gạo sạch đạn thì có sao đâu! Cơ thể máu thịt, chẳng là gì! Bọn họ như được tiêm một mũi thuốc kích thích, càng trở nên nhanh hơn, mạnh hơn!

Không khí toàn bộ chiến trường hoàn toàn thay đổi. Rõ ràng là thực lực cách xa, rõ ràng là mũi tên hết đà, nhưng lúc này, khí thế hai bên lại trở nên ngang bằng—— thậm chí có người thú cũng vây đánh một số người máy. . . . . .

“Lúc tôi đến nơi, ba ngàn người thú chỉ còn lại ba trăm.” Thôi tư lệnh chậm rãi nói, “Bọn họ gần như điên rồi, suýt nữa đánh cả quân ta. Mà trong miệng bọn họ đều lầm bầm ba chữ giống nhau ——

Hứa Mộ Triều!”

Lúc hội nghị kết thúc, tâm trạng tất cả những người tham dự đều kích động và bi thương khó tả. Thậm chí có sỹ quan nói, phải đi tạ tội với Hứa Mộ Triều, xin lỗi vì mình đã từng xem thường Thú Tộc. Nhưng nghe nói sáng sớm hôm nay cô trở lại doanh trại đến giờ còn chưa tỉnh dậy nên đành thôi.

Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng xem video xong, cũng lộ vẻ xúc động. Hai người đi cách Nguyên soái tầm mười mét, trở lại phòng chỉ huy. Tạ Mẫn Hồng thấy sắc mặt Quan Duy Lăng nặng nề liền cười nói: “Lo cho cô ấy hả?”

Lúc trước anh trêu ghẹo như vậy, Quan Duy Lăng chỉ chau mày phản ứng nghiêm túc với anh. Nhưng hôm nay anh ta lại không hề phản bác chỉ lẳng lặng nói: “Nếu như A Lệ xem đoạn video hôm nay, có lẽ sẽ rất đau lòng.”

Tạ Mẫn Hồng hơi sững sờ, liếc mắt nhìn Nguyên soái cách đó không xa, lại nhìn Quan Duy Lăng, trừng mắt với anh.

Quan Duy Lăng hiểu ánh mắt của Tạ Mẫn Hồng, cự ly gần như vậy, Nguyên soái hoàn toàn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Họ đã thống nhất rằng sẽ không nhắc tới A Lệ nữa.

Sau đó, Quan Duy Lăng ngay thẳng chất phác luôn trung thành với Nguyên soái, bỗng dưng lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy phía trước, chậm rãi nói: “Anh nói xem, có phải chúng ta dùng Hứa Mộ Triều làm mồi, mới thành công dụ đại quân người máy tiến vào vòng vây của quân ta không?”

“Không, anh nói sai rồi.” Tạ Mẫn Hồng kiên định đáp. Anh ta nhớ tới đối thoại với nguyên soái trước cuộc chiến, trong lòng không khỏi hơi buồn bã, nhẹ giọng nói, “Nguyên soái đối với cô ấy, không phải như anh nghĩ đâu.”

Nguyên soái đang tiến vào phòng chỉ huy lại giống như không nghe thấy gì. Bao tay trắng như tuyết đặt lên nắm cửa kim loại trắng bạc, mái tóc đen ẩn dưới nón lính, khuôn mặt nghiêng điển trai lạnh lẽo không có biểu cảm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.