Cố Linh hồi tưởng lại tình huống ba ngày trước bị Cố Triệt gọi vào gặp. 
Một ngàn người thú bán mình làm nô, đây là tin tức mà cô vừa mới nhận được. Nhưng Cố Nguyên soái cũng đã biết. Có thể thấy, ngoài gia tộc Cố thị, Nguyên soái còn có một mạng lưới tin tức khác vô cùng hùng mạnh.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif 
Vị thống lĩnh trẻ tuổi lẳng lặng ngồi trên sô pha, giọng điệu bình tĩnh: “Nhánh quý tộc nho nhỏ kia cứ để cho Bộ Tư pháp xử lý.” 
Cố Linh gật đầu. Quý tộc kia, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện này, có lẽ không đơn giản như vậy đâu. Rốt cuộc những người thú kia tự nguyện hay bị bắt buộc? Quý tộc thật sự chỉ là muốn thu nhận nô lệ thôi sao?” 
Cố Triệt liếc nhìn cô, khẽ gật đầu: ” Đây có lẽ là động thái thăm dò của giới quý tộc phía Đông.” 
“Vậy…..” Cố Linh hơi nhức đầu, quý tộc phía Đông luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lại không biết sống chết dám đi thăm dò Nguyên soái, xem ra chuyện này có liên quan đến các đại quý tộc mới nổi. Muốn dò xét xem tuyên ngôn Thú tộc độc lập Nguyên soái ban ra có thực sự được thực hiện, dò xét xem Nguyên soái có dễ dàng tha thứ cho quý tộc hay không. 
“Cho nên, Bộ Tư pháp sẽ biểu lộ thái độ rõ ràng cho bọn họ thấy—— làm bậy chỉ có con đường chết.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đang nói về vấn đề thời tiết nhỏ nhặt. 
Trong lòng Cố Linh chấn động: “Nguyên soái, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-cua-ke-chinh-phuc/2068497/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.