Chương trước
Chương sau
Đúng một giờ chiều, A Lệ đứng trên ban công, nhìn bóng lưng màu đen của Hứa Mộ Triều rời khỏi đại doanh. Đột nhiên cậu cảm thấy hết sức lo lắng, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cậu an ủi bản thân, có lẽ chỉ vì trong tiềm thức bóng ma của Đồ Lôi đã ám ảnh cậu quá sâu mà thôi.
Nhưng đi đi lại lại trong phòng hơn mười phút, cậu phát hiện mình hoàn toàn không thể nào bình tĩnh nổi. Vì vậy soạn ra một bộ quân phụcThú Binh màu đen và áo choàng, mặc lên người, trang phục giống hệt Hứa Mộ Triều.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
Hai vệ binh loài người mà Quan Duy Lăng để lại liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó mở miệng khuyên nhủ: “Ngài không thể đi được.”
Người kia cũng nói: “Thiếu tá Quan Duy Lăng liên tục dặn dò, không thể để ngài mạo hiểm.”
A Lệ sớm đã nghĩ ra lý do, kiên quyết lắc đầu: “Đồ Lôi là kẻ thù của tôi, tôi muốn tận mắt thấy hắn bị trừng phạt. Mọi người đừng ngăn cản tôi.”
Buổi chiều ánh mặt trời nhu hòa, không khí mát mẻ. Hội nghị cử hành ở một toà nhà lộ thiên. Tòa nhà bằng đá hai tầng, đơn giản mộc mạc —— là nơi Mộ Đạt tìm ra để lấy lòng cô vợ loài người.
Ở giữa khoảng sân rộng chừng hai trăm mét vuông, bày hơn mười chiếc bàn trà thấp bằng kim loại, xếp đầy rượu ngon và đồ ăn phong phú, còn có mấy bán thú cái đứng bên cạnh hầu hạ.
Những đội trưởng khác đã có mặt, trong số bọn họ mặc dù có người đã tỏ vẻ trung thành với Mộ Đạt, nhưng không hề biết hôm nay sẽ nổi loạn, cho nên không khí rất thoải mái. Đại Vũ thay mặt đại đội năm ngồi trước một chiếc bàn trà, Hứa Mộ Triều cúi đầu đứng sau lưng Đại Vũ
Các cận vệ của đội trưởng cũng được sắp xếp ở ngoài sân, mỗi người chỉ mang theo một hai cận vệ tiến vào.
Lúc mọi người đang nói chuyện sôi nổi, chợt nghe một giọng cười như có như không truyền đến: “Đã đến đông đủ rồi à?”
Mọi người ngẩng đầu lên, hôm nay Đồ Lôi lại đến sớm hơn thường lệ. Hắn mặc quân trang chỉnh tề, cặp mắt thú màu vàng phát sáng rạng rỡ, mang dáng dấp thủ lĩnh uy vũ. Vẻ mặt Tiếu Khắc vẫn u ám, đứng sau lưng hắn. Hơn mười tên cận vệ của hắn, cũng nghênh ngang cùng tiến vào.
Đồ Lôi ngồi xuống vị trí chủ trì ở chính giữa, có vẻ cực kỳ hào hứng, hàn huyên với các đội trưởng khác, còn tỏ vẻ quan tâm đến Đại Vũ.
Hứa Mộ Triều nghe thấy giọng nói của hắn, không hề ngẩng đầu, nhưng lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Mối thù khắc cốt? Cũng không đến mức đó. Chỉ là cảm giác chán ghét mãnh liệt trào dâng trong lòng. Gã đàn ông háo sắc, ngạo mạn, ngu xuẩn mà ác độc này, cho tới bây giờ hắn chỉ biết suy xét lợi ích cho bản thân.
Trước kia Hứa Mộ Triều cũng không cảm thấy hắn thống trị thú tộc của quá kém. Vậy mà sau khi tiếp xúc với Zombie, người máy, lại đánh mấy trận với loài người, cô đã cảm nhận sâu sắc rằng thực lực của thú tộc kém các tộc khác quá xa.
Bọn họ đều đang tiến bộ, chỉ có chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ. Dưới tình huống như thế này, Đồ Lôi còn phát động chiến tranh bừa bãi, cuộc chiến mới bắt đầu hơn một tháng, binh lính đã thương vong vô số. Hắn chắc chắn phải chịu trách nhiệm cho việc này không còn đường nào chối cãi.
Hắn còn muốn đưa cô và A Lệ vào chỗ chết, mưu đồ thật sự hiểm ác. Dù về công hay tư, hôm nay ân oán giữa cô và hắn cũng phải đến hồi kết thúc!
Cô điều chỉnh hô hấp của mình, đợi Mộ Đạt tới hội trường xong, chính là thời cơ phát động chính biến!
Không xuất hiện.
Mộ Đạt không xuất hiện.
Đã quá thời gian giao hẹn mười phút, thống soái quân trung lộ, đồng minh của Hứa Mộ Triều, nhân vật mấu chốt của hành động lần này, vẫn còn chưa xuất hiện.
Đại Vũ mất tự nhiên ho khan hai tiếng, những đội trưởng khác cũng bắt đầu thảo luận rối rít, Hứa Mộ Triều đổ mồ hôi lạnh. Đồ Lôi ngồi ở vị trí chủ trì, khẽ nhíu mày, xem ra rất tức giận: “Mộ Đạt đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ muốn bản thống lĩnh chờ hắn ư?”
Đúng lúc ấy, Hứa Mộ Triều chợt thấy sau lưng có hơi thở lặng lẽ áp sát. Cô khẽ ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một bán thú sư tử tóc vàng, cao lớn trẻ tuổi đi tới bên cạnh mình từ cửa hông, cúi đầu xuống, chính là con nuôi của Mộ Đạt —— Mộ Xâm.
“Hứa thống lĩnh. . . . . .” Giọng nói của Mộ Xâm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, “Cha nuôi bị mai phục, không thể tới được. . . . . .”
Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động, còn chưa đợi cô hỏi thăm, đã nghe thấy Đồ Lôi lười biếng lên tiếng: “Đại Vũ, người đẹp phía sau cậu là ai vậy? Sao còn chưa giới thiệu cho chúng tôi làm quen?”
Tấm lưng Đại Vũ cứng đờ.
Hứa Mộ Triều hoảng sợ, vươn tay đặt lên khẩu súng bên hông.
“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói của Mộ Xâm lạnh lùng truyền đến. Nòng súng lạnh lẽo nhắm ngay vào lưng Hứa Mộ Triều.
Đại Vũ bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng rút súng ra nhắm vào Mộ Xâm, nhưng đám vệ sĩ sau lưng Đồ Lôi còn nhanh hơn, những họng súng đen ngòm bao vây Đại Vũ và Hứa Mộ Triều.
Những đội trưởng khác ngơ ngác nhìn nhau.
Trong lòng Hứa Mộ Triều cực kỳ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ —— kẻ phản bội, rốt cuộc là Mộ Đạt, hay là Mộ Xâm? Nhưng có một điều có thể chắc chắn đó là quân mai phục vốn dĩ đã bố trí kiểm soát cục diện, nhất định cũng đã bị Đồ Lôi và Mộ Xâm khống chế.
Cô suy tư một lát, vén áo choàng lên lộ ra khuôn mặt. Những đội trưởng khác giật mình nhìn cô: “Hứa phó thống lĩnh?”
Đồ Lôi cười lạnh nói: “Cô ta không còn là phó thống lĩnh gì nữa, cô ta là kẻ phản bội của thú tộc, ý đồ liên thủ với Mộ Đạt hãm hại bản thống lĩnh!”
“Ngài thống lĩnh, lời này của ngài hình như không đúng cho lắm.” Cô tỏ ra kinh ngạc, “Tôi trải qua trăm nghìn cay đắng trở về từ đảo Tây Vu, hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó, sao lại trở thành kẻ phản bội?”
Đồ Lôi vừa nghe đã tức giận bừng bừng, đang muốn phản bác, Tiếu Khắc bên cạnh đương nhiên không để Hứa Mộ Triều giả vờ, mở miệng nói: “Thống lĩnh, đừng phí lời với cô ta nữa, bắt lại rồi hẵng nói.”
Nhưng đã chậm mất rồi.
Đôi cánh màu đỏ như cơn lốc, đột nhiên vỗ về phía Mộ Xâm đang cầm súng! Không đợi hắn kịp phản ứng, tay phải đã truyền đến cảm giác đau nhói, khẩu súng lục rớt xuống đất. Chờ hắn phản ứng lại, khẩu súng của Hứa Mộ Triều đã nhắm chuẩn vào đầu hắn: “Mộ Đạt đâu?”
Mộ Xâm chịu đựng cơn đau trên tay, cười lạnh nói: “Chờ cô chết rồi, hắn và ả đàn bà ti tiện kia, tự nhiên sẽ đến đoàn tụ với cô.”
Hứa Mộ Triều lập tức hiểu ngay, e rằng Mộ Đạt cũng bị hãm hại, thua trong tay đứa con nuôi “đáng tin cậy” của mình!
“Hứa Mộ Triều! Cô còn muốn chống cự?” Đồ Lôi quát, “Đừng tưởng rằng cô muốn làm gì cũng được!”
Tiếu Khắc ở bên cạnh ra dấu, đám hộ vệ mặc áo choàng không lộ diện, đột ngột di chuyển lao về hướng Hứa Mộ Triều!
Hứa Mộ Triều bắn một viên đạn vào đùi Mộ Xâm, cả người hắn run rẩy quỳ một gối xuống đất. Mọi người chỉ thấy đôi cánh đỏ tươi sải ra mạnh mẽ, nữ bán thú mảnh khảnh chiến đấu với mười tên hộ vệ.
Tốc độ của Hứa Mộ Triều đứng đầu thú tộc, cô như một tia chớp xẹt qua xẹt lại giữa mười tên hộ vệ, định tiêu diệt những chướng ngại này, tiến thẳng đến chỗ Đồ Lôi!
Song khi tên hộ vệ đầu tiên bị cô giơ chân đá ngã, một tên hộ vệ khác dường như rất quen thuộc với lối đánh của cô, lại có thể đấm trúng lưng cô! Cô rên lên một tiếng đau đớn, trở tay dùng súng đánh ngã kẻ đó xuống đất. . . . . .
Trong mơ hồ, cô nhìn thấy tròng mắt màu đỏ chợt lóe lên.
Màu đỏ?!
Cô lập tức ý thức được, nhóm hộ vệ này không phải là người thú. Bọn họ nhanh hơn, mạnh hơn, thậm chí còn hết sức quen thuộc với phương thức chiến đấu của cô. . . . . .
Chúng là người máy, là người máy của Minh Hoằng!
Nhưng cô đã không còn đường lui, chỉ có thể liều lĩnh đánh cuộc!
Hai phút sau ——
Toàn bộ mười tên hộ vệ ngã xuống đất, lại giãy dụa đứng dậy lần nữa, như thể không hề để ý tới tình trạng thương tích trên người;
Đại Vũ hăm hở phản kháng, bị một gã hộ vệ hạ gục ngã xuống đất không thể nào nhúc nhích nổi;
Mộ Xâm tức giận, đưa tay về hướng ngoài sân ra hiệu;
Đồ Lôi kinh hoàng lùi lại mấy bước, Tiếu Khắc và hai tên hộ vệ còn lại đứng che trước người hắn, vẻ mặt căng thẳng;
Những người khác không dám thở mạnh, nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm.
Mặc dù cục diện rõ ràng đã bị Đồ Lôi và Mộ Xâm khống chế, vậy mà giờ phút này mọi người chỉ thấy Hứa Mộ Triều lấy một địch mười gan dạ không thể chống đỡ nên ai nấy đều tưởng rằng Hứa Mộ Triều đã chiếm thượng phong.
Chỉ có bản thân Hứa Mộ Triều mới biết —— phần lưng, bên hông, bắp đùi của cô đã bị đám người máy đánh trúng mấy lần! Đau đớn đã sớm lan tràn khắp thân thể, e rằng đã thương tổn tới tận xương, bây giờ hoàn toàn không có cách nào tiếp tục chiến đấu được nữa.
Hôm nay, chỉ có thể dùng hết sức tranh thủ sự ủng hộ của các đội trưởng.
Hứa Mộ Triều nhìn chằm chằm vào Đồ Lôi đang hoảng sợ, nở nụ cười khinh miệt: “Thống lĩnh Đồ Lôi, ông cho rằng chế ngự Mộ Đạt thì tôi sẽ hết cách với ông sao?”
Đồ Lôi vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, hắn hoàn toàn không ngờ tới, mười tên người máy mạnh như vậy lại không phải là đối thủ của cô ta. Hắn hoàn toàn bị khí thế của Hứa Mộ Triều áp bách, sợ đến mức hết hồn hết vía. Đồ Lôi run giọng nói: “Cô, cô muốn thế nào? Chúng ta ngồi xuống thương lượng nhé?”
Hứa Mộ Triều lạnh lùng: “Đồ Lôi, ông thành thật với các vị đội trưởng đi, dưới lòng đất đảo Tây Vu, có phải có đội quân mấy vạn người máy không? Ông và thủ lĩnh Minh Hoằng của bọn chúng, có phải là anh em kết nghĩa không?”
Đám đội trưởng nghi ngờ nhìn Đồ Lôi.
Đồ Lôi quát: “Đúng thì sao! Người máy cam kết liên minh với chúng ta, cùng san bằng Đại lục! Thời của thú tộc sắp tới rồi!”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Thống lĩnh Đồ Lôi, ông có biết nguyên tắc căn bản của người máy là gì không?”
“Nguyên tắc gì?”
Cổ họng Hứa Mộ Triều dâng lên mùi tanh của máu, cô cố nhịn xuống, sắc mặt lại càng trắng bệch hơn, cô tiếp tục nói: “Tôi xâm nhập vào đảo Tây Vu, suýt nữa bị cải tạo thành người máy. Nhưng tôi cũng đã thám thính được nguyên tắc căn bản của bọn chúng —— đó là diệt sạch tất cả các chủng tộc khác trên Đại lục, bao gồm cả thú tộc!” Cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp, “Thống lĩnh, người máy chỉ lợi dụng chúng ta, thực hiện mục đích của chúng thôi.”
Đồ Lôi không tin nổi nhìn Hứa Mộ Triều, Tiếu Khắc đứng bên cạnh lạnh lùng quát lên: “Nói bậy!” Hắn ta quay sang kích động Đồ Lôi: “Thống lĩnh, đừng nghe cô ta lảm nhảm nữa! Cô ta chẳng qua chỉ muốn trì hoãn thời gian chờ đợi viện binh tới thôi!” Hắn ta lạnh lùng nhìn Hứa Mộ Triều, “Không phải chính cô ta cũng cấu kết với loài người sao?”
Đồ Lôi lập tức gật đầu.
Hứa Mộ Triều oán hận nói: “Tôi cấu kết với loài người? Tôi trải qua bao khó khăn, mới đạt được hiệp nghị ngưng chiến với loài người, chỉ cần chúng ta rút quân, Cố nguyên soái sẽ công khai thừa nhận nền độc lập của thú tộc trên toàn Đại lục! Sau này chúng ta chính thức là chủng tộc độc lập, cùng hợp tác tác chiến với loài người! Không còn chiến tranh nữa!”
Các đội trưởng gầm lên, bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Đúng như Mộ Triều dự đoán, mặc dù binh sĩ thú tộc có năng lực rất mạnh, nhưng trước mặt loài người, lại có sự tự ti và tinh thần nô lệ bẩm sinh. Nếu như có thể đạt được sự chấp nhận chính thức của loài người, có kẻ điên nào lại thích chiến tranh chứ?
Lúc này lập tức có người mở miệng: “Hứa phó thống lĩnh nói đúng, nếu như loài người thừa nhận nền độc lập của chúng ta, tại sao còn phải chiến đấu nữa?”
“Càn rỡ!” Đồ Lôi còn chưa kịp phản bác, Tiếu Khắc đã quát.
Lại có đội trưởng tiếp lời: “Chúng tôi không muốn đánh nhau nữa!”
“Đúng! Tại sao lại phải đối kháng với loài người?”
“Được thừa nhận độc lập thì coi như đã đạt được mục đích rồi! Cố nguyên soái phát ngôn công khai, chắc sẽ không đổi ý đâu?”
Đúng lúc ấy, một đội binh lính bán thú đột nhiên vọt vào trong sân! Chúng cầm vũ khí trong tay, nhanh chóng bao vây các đội trưởng. Mộ Xâm vẫn yên lặng, nở nụ cười thỏa mãn. Hắn lê cái chân bị thương, đi tới sau lưng Đồ Lôi và Tiếu Khắc.
Tiếu Khắc rỉ tai Đồ Lôi mấy câu, Đồ Lôi nở nụ cười, cất cao giọng nói: “Hứa Mộ Triều, bỏ súng xuống. Nếu không tôi sẽ giết bọn chúng.”
Các đội trưởng không thể tin nổi nhìn Đồ Lôi —— Hắn lại có thể dùng tính mạng của họ dể uy hiếp Hứa Mộ Triều?
Hứa Mộ Triều chần chừ trong chốc lát. Cô biết nếu như khoanh tay chịu trói, thì không còn đường sống nữa.
Tiếu Khắc vung tay, “bằng” một tiếng súng vang lên, một đội trưởng ngã xuống theo tiếng súng, chính là người đầu tiên mở miệng ủng hộ Hứa Mộ Triều.
Các đội trưởng kinh hãi, tức giận nhìn Tiếu Khắc và Đồ Lôi. Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Đồ Lôi thật sự có thể xuống tay tàn độc như thế!
Trong lòng Đồ Lôi cũng hơi kinh hãi vì Tiếu Khắc chưa có sự đồng ý của mình đã giết người. Tuy nhiên tên đã lắp vào cung, hắn cũng cảm thấy quyết định tức thời của Tiếu Khắc rất chính xác. Hắn lạnh lùng nói: “Hiện giờ đã tin chưa?”
Cục diện đột nhiên yên tĩnh lại.
Hứa Mộ Triều lẳng lặng nhìn quanh một vòng.
Cô ném súng xuống, khinh miệt nhìn Đồ Lôi. Mấy tên người máy lập tức phản ứng, có tên bắt lấy cánh tay, có tên cầm súng nhắm vào tim và đầu cô.
Sức chiến đấu của chúng hơn xa Mộ Xâm, đến nước này cô cũng không thể trốn thoát được nữa.
Tiếu Khắc nói với Đồ Lôi: “Thống lĩnh, bắt cô ta về, từ từ thẩm vấn nhé?”
Đồ Lôi lại lắc đầu: “Không. Ta không muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Hắn oán hận nhìn Hứa Mộ Triều, đột nhiên hạ lệnh với đám người máy: “Giết cô ta ngay lập tức!”
Đám người máy ngẩng đầu lên, ánh sáng đỏ chớp tắt trong tròng mắt.
Đại Vũ bị trói lại lớn tiếng kêu gào: “Không ——”
Hứa Mộ Triều giật mình —— Cô không ngờ hôm nay lại bỏ mạng tại đây, cô vốn tưởng rằng sau khi đầu hàng, có lẽ sẽ bị tra tấn hành hạ, nhưng vẫn có hy vọng trốn thoát.
Vậy mà Đồ Lôi lại muốn cô chết ngay tại đây. Hắn còn ngu ngốc hơn cô tưởng!
Nhưng cô không có sự chọn lựa nào khác, mới nãy nếu như cô bỏ rơi không để ý đến các đội trưởng, lần này binh biến thất bại, Hứa Mộ Triều cô còn có đất đặt chân ở Đại lục ư?
Tất cả đã ngã ngũ, không ngờ cô lại chết trên tay Đồ Lôi?!
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc này, trên không chợt truyền đến gào giống người mà không phải người, tựa như quỷ mà không phải là quỷ! Không giống tiếng gào của thú tộc, tiếng gào kia thê lương gấp mấy lần, trầm khàn gấp mấy lần!
Hứa Mộ Triều mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong sân, ba bóng người màu đen xuất hiện nhanh như chớp, nhảy một cái đã vọt lên đỉnh đầu của mọi người, mạnh mẽ nhào xuống như gió bay điện chớp!
Đám người máy hộ vệ hiên ngang tiến lên, tông mạnh vào ba người kia!
Sau một đợt công kích, hai tên người máy ngã xuống, một tên bị cắn đứt đầu, một tên bị xé thành hai nửa.
Mà ba người kia thở hổn hển đứng trên mặt đất. Trên khuôn mặt xám trắng cứng rắn, những đường vân hình bướm giống như được khắc bằng dao, miệng đầy máu thịt và những mảnh vụn kim loại. Con ngươi xanh biếc u ám như quỷ, tràn đầy hơi thở chết chóc.
“Zom. . . . . . Zombie!” Có người kinh ngạc thốt lên. Từ bề ngoài và dáng dấp, chúng rõ ràng là những kẻ có sức chiến đấu hàng đầu trong đám Zombie!
Nhưng doanh trại của Thú Tộc, tại sao lại có Zombie bí mật lẻn vào?
Vậy mà đám Zombie này không hề e sợ, chúng không để ý địch nhiều ta ít, một lần nữa đánh về phía đám người máy đang bao vây Hứa Mộ Triều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.