Đến lúc xế chiều, khí trời vẫn không trở nên ấm áp. Mộ Đạt khoác áo sơ mi, tựa vào ghế sa lon nhìn chằm chằm vào cô gái đang nở nụ cười điềm tĩnh ngồi đối diện mình.
“Hứa Thống lĩnh, Mộ Đạt còn chưa đa tạ cô đã ra tay cứu giúp.” Đôi mắt thú vàng rực lộ vẻ trầm ổn, “sau này nếu như có việc cần đến Mộ Đạt, xin Hứa Thống lĩnh đừng khách khí.”http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
Hứa Mộ Triều nhấp một ngụm trà nóng, thở dài: “Đừng gọi tôi là thống lĩnh nữa, cái vị trí thống lĩnh này, thiếu chút nữa làm tôi mất luôn cả mạng.”
Mộ Đạt nhíu mày, cũng không hỏi dồn chỉ lặng lẽ đợi cô nói tiếp.
Ngay lúc ấy, một bóng dáng mảnh khảnh đi vào, chính là Quan Hỉ. Cô ta bưng đĩa trái cây đặt trước mặt hai người. Mộ Đạt không khỏi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gương mặt vẫn hơi ửng hồng của Quan Hỉ.
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn Quan Hỉ: “Phụ nữ loài người?”
Mộ Đạt nắm tay Quan Hỉ, kéo cô ta ngồi xuống tựa vào ngực mình, bình tĩnh nói: “Quan Hỉ là vợ tôi.”
Trên mặt Quan Hỉ thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng, ngay sau đó tò mò quan sát Hứa Mộ Triều: “Cô. . . . . . Cũng là con người?”Trong giọng nói rõ ràng có thêm mấy phần thân cận.
Mộ Đạt cười ha ha: “Em nhìn lầm rồi, Hứa Thống chẳng những là người thú. Hơn nữa còn được công nhận là người thú cao cấp nhất.”
Quan Hỉ hơi giật mình, cũng hơi thất vọng. Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Mộ đội trưởng, anh sai rồi, tôi đã từng là con người.”
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-cua-ke-chinh-phuc/120691/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.