Chương trước
Chương sau
Khi thân thể bị chi phối bởi dục vọng, sinh mạng liền ti tiện như heo chó, mạng sống dài đằng đẵng của Thẩm Mặc Sơ bắt đầu trở nên trống rỗng.
Chỉ biết giết, giết, giết! Ăn, ăn, ăn! Hành động, hành động, hành động!http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
Đây là sự vui sướng điên cuồng của Zombie, đây là bữa tiệc máu tanh của kẻ mạnh.
Chiến tranh và cướp bóc, khiến hắn càng thêm hưng phấn. Thẩm Mặc Sơ vung tay tạo ra cảnh khói lửa tro tàn, hắn nhìn loài người như nhìn một con kiến hôi hèn mọn chỉ mong được sinh tồn. Kỵ binh của vua Zombie, san bằng toàn bộ đại lục; càng gia tăng uy danh vua Zombie, khiến loài người khinh bỉ nhất, nhưng cũng khiếp sợ nhất.
Song thực lực loài người vẫn lớn mạnh như cũ —— sau vài năm đầu ứng phó không kịp, những kẻ may mắn sống sót liền nhanh chóng tổ chức phản công. Bọn họ có vũ khí tốt, tổ chức chuyên nghiệp, dùng tinh thần quyết tử chiến đấu với Zombie ——
Thẩm Mặc Sơ biết rõ đám người đến từ cận tinh kia*, bọn họ giống con người, là những sinh vật hữu cơ, bọn họ cần không khí, nước và thức ăn. Thấy chiến tranh bất lợi, đám người cân tịnh liền trở nên rối loạn, bọn họ sợ mình thất bại, lại sợ loài người phát hiện ra âm mưu của bọn chúng, sợ toàn tộc bị tiêu diệt lần nữa.
(*Cận Tinh hay Proxima Centauri. Trong tiếng la tinh proxima: có nghĩa là ‘bên cạnh’ hoặc ‘gần nhất’) là một sao lùn đỏ nằm cách Hệ Mặt Trời xấp xỉ 4,2 năm ánh sáng (4.0×1013 km) trong chòm sao Bán Nhân Mã.)
Thực tế chứng minh, mặc dù bọn họ là nhóm hoàng tộc chạy trốn cuối cùng của tinh cầu, có huyết mạch và gien cao quý, nhưng lại thiếu ý chí kiên cường để thâu tóm Đại lục.
Tuy nhiên, bọn họ rất may mắn vì đã có được Thẩm Mặc Sơ.
Vào thời khắc gian nan nhất, một lần nữa Thẩm Mặc Sơ bộc phát tài năng lãnh đạo quân sự kinh người. Anh sử dụng những mánh khóe quân sự khôn ngoan, đẩy lui cuộc phản công của con người; còn ra lệnh binh sĩ phải học tập, cải tiến những vũ khí của loài người.
Từ cái cũ tìm ra cái mới, hai mươi năm sau, quân đoàn Zombie tự mình nghiên cứu những vũ khí thu được trong chiến tranh, vũ khí ban đầu của họ cũng giống như vũ khí con người trang bị, nhưng sau đó lại càng phát triển vượt bậc hơn.
Năm mươi năm sau, bốn mươi vạn Zombie đánh vào đế đô của loài người, vua Zombie giết chết thủ lĩnh gia tộc Tây Lạc đứng đầu loài người, lóc da, ăn sạch đến chỉ còn xương cốt. Sau đó gia tộc Tây Lạc suy bại, chỉ còn lại vài nhà khoa học, nhưng họ vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định chấn hưng gia tộc.
Khi đó, loài người không có ai che chở, lãnh địa của Zombie lại càng ngày càng mở rộng, thiếu chút nữa thì loài người đã bị diệt vong.
Cố Thị đã nổi lên trong cuộc chiến này. Bọn họ lật đổ gia tộc Tây Lạc, trở thành nòng cốt của loài người. Bọn họ dâng tặng những cô gái xinh đẹp nhất, những báu vật quý giá, đất đai màu mỡ nhất, những nhiên liện khóang thạch tốt nhất, đưa đến trước mặt Zombie, để đổi lấy hòa bình.
Vua Zombie lại thèm quan tâm đến những thứ này sao? Nhưng đám người cận tinh kia thì khác. Dù sao bọn họ cũng đã phiêu bạt trong vũ trụ nhiều năm, khi thấy lễ vật hậu hĩnh loài người đưa đến thì rất kinh ngạc.
“Nên dừng lại ở đây thôi. . . . . .” Bọn họ nói, “Nếu loài người chết hết, thì còn ai mang lễ vật đến cho chúng ta nữa?”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Năm năm sau, Cố Thị đã nghiên cứu ra chiến binh người Thú với sức chiến đấu cực mạnh. Sản xuất người thú với số lượng lớn, đã làm tiêu hao những tài nguyên cuối cùng của con người— nhưng bọn họ vẫn phải mạo hiểm, rốt cuộc cũng đã thành công.
Sau đó, ngay cả loài người cũng không dự tính được, đám Thú Tộc kia lại nổi loạn, chúng tuyên bố độc lập, tạo thành thế chân vạc giữa ba bộ tộc.
Đám người cận tinh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, bọn họ ra lệnh cho Thẩm Mặc Sơ duy trì hiện trạng. Nhưng nếu có thể, hắn vẫn hy vọng chiếm lấy toàn bộ tài nguyên trên trái đất ——- cũng vì lẽ đó, Thẩm Mặc Sơ vẫn không từ bỏ ý định phát động chiến tranh xâm lược.
Trong cuộc sống lặp đi lặp lại này, vào một ngày khi vua Zombie đứng trên lãnh địa của mình, nhìn khe núi sâu đỏ thẫm trăm năm không đổi kia, nhìn quân đoàn Zombie màu đen nghiêm trang càng ngày càng đông đảo. Đột nhiên trong lòng Thẩm Mặc Sơ cảm thấy hơi buồn chán.
Buồn chán là cảm giác thường gặp ở con người, nhưng là Zombie, sao có thể thấy nhàm chán được chứ? Gien đã bị bóp méo, cho đến bây giờ Thẩm Mặc Sơ chỉ trầm mê trong máu và khói lửa. Nhưng vào một ngày kia, đột nhiên anh cảm thấy mệt mỏi với tất cả những thứ này.
So với những Zombie khác, Thẩm Mặc Sơ luôn là người mạnh nhất. Lúc đám Zombie khác thở dốc hổn hển như động vật, Mặc Sơ đã có thể thuần thục nói chuyện mỉm cười, ngụy trang thành loài người đi kiếm thức ăn, trong khi đám Zombie kia tiến hóa, trở nên nhanh hơn mạnh mẽ hơn, thì Mặc Sơ đã thành người dẫn đầu đội quân Zombie, mang theo vũ khí của loài người, đi công chiếm các thành trì khác.
Có lẽ, số mạng của Thẩm Mặc Sơ đã ấn định phải thành một kẻ tội đồ, là ông trời cố ý hành hạ anh. Lúc bấy giờ, đột nhiên anh lại nhớ ra mình đã từng là một con người với cái tên —–Thẩm Mặc Sơ.
Thẩm Mặc Sơ. Đặt cho anh cái tên này vì ba mẹ mong anh trở thành một người thuần khiết, sống có chiều sâu. Họ không yêu cầu anh trở thành người giàu có, chỉ cần anh được vui vẻ, làm những chuyện anh muốn làm nhất, trở thành một người lương thiện.
Làm một người lương thiện nhé, Mặc Sơ.
Mẹ của tôi, người mẹ hiền lành dịu dàng của tôi, bà yêu tôi hơn cả chính bản thân mình! Đã qua trăm năm, rốt cuộc tôi đã thức tỉnh, nhưng mà mẹ tôi đâu mất rồi?
Thì ra cái Thẩm Mặc Sơ quên mất, không phải là trí nhớ đơn thuần của con người, mà là nhân tính của chính bản thân mình.
Khi tất cả dần dần hồi phục, những ký ức cũ càng ngày càng rõ nét, bắt đầu cắn xé linh hồn và thân thể của anh. Tất cả máu, tất cả khói lửa, tất cả tính mạng, ngày đêm gào thét trong đầu anh_____
Thẩm Mặc Sơ, cuối cùng anh cũng biết mình đã làm gì rồi sao? Thẩm Mặc Sơ!
Vua Zombie uy chấn đại lục, vào đêm trước cuộc đại chiến với loài người, lại thống khổ đến không còn muốn sống_____
Dường như được ý chí thúc đẩy, làn da xám trắng cứng rắn, từ từ khôi phục lại sự mềm mại của con người, khi Mặc Sơ ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi mắt đen nhánh, thuần khiết đến đáng xấu hổ đang nhìn mình.
Thẩm Mặc Sơ giống như người ngoài cuộc, lạnh lùng mặc cho sức mạnh đủ để xưng bá đại lục tiêu biến, cũng mặc cho sĩ quan cao cấp của loài người bắt anh làm tù binh, mặc cho loài người nghi ngờ sợ hãi, dùng xích sắt xuyên thủng tứ chi và xương cốt của anh.
Rất đau, một trăm năm nay, lần đầu tiên Mặc Sơ cảm thấy thân thể mình đau đớn như vậy. Nhưng cảm giác đau đớn này rất chân thực, khiến anh mê muội không thôi.
Thẩm Mặc Sơ, đã từng là thượng úy trung thành với quốc gia, trung thành với quân đội, cha mẹ anh đã đặt hết hy vọng vào anh, đứa con trai duy nhất của họ. Trong một trăm năm hoang đường này, rốt cuộc anh đã đạp lên máu thịt và sinh mạng của bao nhiêu người? Ngay cả đám người cận tinh, thống lĩnh bí mật của đội quân Zombie, mỗi lần nhìn thấy anh cũng kinh hồn bạt vía____ những tội lỗi anh gây ra đã ngập trời, hai tay đã nhuốm đầy máu tanh, không ai có thể khoan thứ.
Thẩm Mặc Sơ không muốn trở về làm Zombie nữa, anh cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình. Anh cũng không muốn để bản thân chết quá dễ dàng.
Ai có thể nói cho anh biết, phải làm sao để chuộc tội, làm sao mới có thể đền hết tội lỗi mà chính anh đã gây ra đây?
Khi ở trong xe tù, sau một thời gian dài hôn mê, anh nghe thấy một giọng nói mềm mại mà lười nhác: “Này, sao anh lại bị giam ở đây?”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mái tóc đen nhánh của một cô gái, ánh mắt cô trong veo như bao giờ bị vấy bẩn. Chính anh cũng không ngờ, cuộc gặp gỡ với cô gái này, đã cứu rỗi linh hồn anh.
Khi Hứa Mộ Triều cả gan giữ anh trên giường cô, trái tim lạnh lẽo của anh cũng không nhịn được khẽ bật cười. Lần đầu tiên, anh mang tâm trạng bất cần đời như thế, thiếu chút nữa bọn họ đã giao hợp, mà hàm răng anh cũng suýt cắn vào động mạch của cô, để biến cô thành một thi thể xinh đẹp, để máu tanh nhuộm đầy răng anh_____ đối
với anh, tính mạng đã sớm ti tiện như súc vật, bản thân anh đã thế, mà bất cứ ai cũng thế.
Vào thời điểm mấu chốt, cô lại bứt ra rời đi. Cô nghiêm túc nói, không có gì là không thể chiến thắng, dù là gien đã xâm nhập vào tận xương tủy máu thịt trong người mình.
Dù là gien cũng vậy.
Ý chí phấn đấu của cô, cùng những lời nói này, đã giúp cô thoát khỏi cái chết.
Vua Zombie anh hùng mạt lộ, cũng vì câu nói này mà bắt đầu chơi trò cấm dục với cô gái bán thú thần bí. Đương nhiên, cô chỉ muốn khống chế bản thân mình, nhưng có trời mới biết, có một cô gái da thịt mịn màng trơn bóng nằm trong lòng mình như vậy, vị vua Zombie này cần bao nhiêu nghị lực, mới có thể không động đến cô, giữ cô hoàn hảo vô khuyết?
Nhiều ngày sau, Thẩm Mặc Sơ nói với cô, cô nói rất đúng, có lẽ gien, thật sự có thể chiến thắng.
Cô lại trả lời Thẩm Mặc Sơ nếu anh không biết thì thôi, nhưng đã biết thì phải cố gắng đến cùng.
Thẩm Mặc Sơ đã thầm nhủ với chính mình, lần này mới là lúc vua Zombie thật sự thức tỉnh. Không chỉ có nhân tính thức tỉnh, mà còn có cả trái tim mạnh mẽ không bao giờ chịu khuất phục.
Anh đã ra ngoài, nhưng ngàn vạn Zombie vẫn còn sống trong địa ngục. Cho nên anh cần phải quay lại. Bởi vì tính mạng của anh đã không còn thuộc về chính anh nữa. Anh đã từng thay đổi vận mệnh của đại lục, vậy thì lần này, anh muốn một lần nữa thay đổi đại lục theo ý mình.
Trở lại chiến trường, chính mắt thấy mấy vạn Zombie bị kiềm hãm trong vòng vây loài người, sự xuất hiện của anh, làm vô số Zombie phấn chấn tinh thần. Anh đã tự nhủ, ai nói bọn họ không thể không khôi phục nhân tính? Khi bọn họ reo hò vì anh, cũng đã mang chính sinh mạng của mình đặt vào trong tay anh.
Thẩm Mặc Sơ rút lui vào khe núi lớn phía Tây, nhừơng lại mảnh đất rộng lớn, để đổi lấy sự ngưng chiến của loài người. Nhưng anh biết, chiến tranh thật sự đến giờ mới bắt đầu.
Trải qua trăm năm sinh sản, đám người cận tinh từ mười mấy người ban đầu, nay đã phát triển đến mấy trăm người. Bọn họ rút vào pháo đài cổ kính ở phía Tây. Lần này, anh thề rằng, nợ máu phải trả bằng máu.
Anh phái đội quân Zombie tinh anh, lẻn vào phía Nam dò la an nguy của cô——- chỉ biết cô vâng theo mệnh lệnh tới hoang đảo phía tây, từ đó bặt vô âm tín. Đến khi lính biên phòng báo cáo phát hiện được tung tích của cô, phản ứng đầu tiên của anh lại là muốn cô nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình ____
Để cô tận mắt chứng kiến, vua Zombie của đại lục sau trăm năm ngủ say rốt cuộc đã tỉnh giấc, từ nay về sau không tiếp tục sợ hãi nữa.
Anh ẩn mình trốn trong bụi cây, nghe cô nói chuyện với tên đàn ông thần bí đó, miệng cười như hoa lại dùng hết mọi cách để lấy lòng tên kia. Anh cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì đó mới thực sự là cô, một người con gái ngoan cường, dùng trăm phương ngàn kế để được sống.
Nhưng khi anh nhìn thấy người đàn ông kia xem thường thân thể cô, khi hắn ta ôm cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Anh lại hơi tức giận.
Cô gái bán thú coi trời bằng vung, ngay cả anh cũng ẩn nhẫn chịu đựng không đoạt lấy cô, làm sao có thể để tên đàn ông khác hôn?
Cho dù quân đoàn vẫn còn chưa đuổi kịp, nhưng anh vẫn một mình xông ra. Sau khi đám người máy bị anh ép lui, đột nhiên anh cũng muốn hôn cô.
Mặc kệ miệng mình dính đầy máu tanh, mặc kệ cô sợ hãi bất an, anh vẫn muốn hôn cô.
Tôi đến đây, cô gái bán thú.
Tôi là Thẩm Mặc Sơ, đã từng là kẻ tội đồ của Đại lục, kẻ thù của toàn nhân loại. Tôi chính là kẻ tội ác tày trời, xấu xa nhất trăm năm qua,.
Tôi cũng là vua Zombie cùng đường hết lối..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.