Toàn thân chàng trai run lên, không thèm che giấu nữa, tuyệt vọng dốc hết toàn lực. Cậu cầm viên đá sắc bén hung hăng đâm về phía cổ Hứa Mộ Triều. Nhưng không đợi cậu thấy rõ, một luồng sức mạnh đã ập tới bả vai cậu. Trong nháy mắt bóng đen chợt lóe lên, 
Một đôi mắt đen lấy từ trên cao nhìn xuống, cách mặt cậu không tới mười cm. Đôi tay mảnh khảnh của cô đè trên đầu vai cậu, nhưng cũng đủ khiến cậu không thể động đậy. . . . . .http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif 
"Tại sao?" Ánh mắt cô rất lạnh. 
Chàng trai cười khổ. Quả nhiên rất mạnh, muốn đánh lén cô ta, đúng là hành động vô cùng ngu xuẩn, nhưng. . . . . . 
"Giết chết cô rồi, tôi có thể tự sát ngay lập tức." Cậu không hề sợ hãi nói, "Tôi không có cơ hội giết Đồ Lôi. . . . . . Nhưng nếu như có thể giết một tướng lĩnh cao cấp thì cũng đáng giá." 
Hứa Mộ Triều hơi ngẩn ra. 
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu và khiến gương mặt cậu càng thêm nổi bật, trắng nõn tinh xảo như ngọc. Hoàn toàn không giống Thẩm Mặc Sơ mạnh mẽ phóng khoáng. Toàn thân thiếu niên trơn láng, lạnh lẽo, giống như một pho tượng thiên sứ thần thánh. Giờ khắc này, nụ cười yếu ớt trên mặt cậu giống như đã sẵn sang đối mặt với cái chết. Cậu ta còn bình tĩnh thì thầm giết chết cô rồi, tôi có thể tự sát ngay lập tức. 
Nếu như là nửa tháng trước, Hứa Mộ Triều sẽ không kháng cự nổi trước cơ thể tuyệt mỹ này. 
Cô không khỏi nhớ đến Thẩm Mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-cua-ke-chinh-phuc/120675/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.