Bên ngoài phạm vi căn cứ đại đội 5, sau ngã tư đường là khu vực tiếp giáp khu dân cư. Lúc này đúng 3h30′ sáng, không có một con thú nào trên đường. Dưới ánh trăng ảm đạm, có một binh lính thú tộc lẩn khuất trên đường như bóng ma, dùng tốc độ khiến mắt thường không thể nhìn kịp lướt qua.
Sau lưng anh đeo một cái túi, vành nón kéo thật thấp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét của loài người.
Phía trước là một trạm gác, trên mấy chiếc xe bọc thép nặng nề, đèn xe sáng ngờ, bóng thú binh lờ mờ.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
Đây là cái ải khó khăn cuối cùng để rời khỏi phạm vi thế lực của thú tộc. Vượt qua cửa ải này thì chỉ còn các đội tuần tra thú binh rải rác, tương đối dễ tránh. Thẩm Mặc Sơ lại kéo vành nón thấp xuống, từ từ đi đến trạm gác, đang định ra tay, lại nghe có người đang nói chuyện với nhau.
“Ngài đội trưởng có bệnh sao? Nửa đêm điều chị em chúng ta ra trạm canh gác.” Một giọng nói vang lên.
Một giọng khác đáp “Đúng đó, đúng đó. Tôi cũng cảm thấy cô ấy không thích chúng ta lâu rồi. Sao có thể phái người ta ra canh trạm gác chứ?”
“Chắc là ghen tị vì ngài tổng thống lĩnh thích xà tộc chúng ta…”
“Aizzz, đi qua bên kia chơi với thủ binh thôi, dù sao bên ngoài còn có đội tuần tra, hơn nửa đêm cũng không có ai đi lại…”
….
Dường như giọng nói đã đi xa, Thẩm Mặc Sơ lặng lẽ ngẩng đầu lên quan sát. Hai ả người rắn đang hết sức phấn khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-cua-ke-chinh-phuc/120673/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.