Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Màn Thầu

Sau khi kết hôn được một năm, Hàn Tư Hành chính thức lấy thân phận con rể đến Kiều gia. Lúc ăn cơm, mẹ Kiều nói bóng nói gió về chuyện sinh con.

Kiều Trăn dừng một chút trả lời: “ Mẹ, chúng con vẫn còn trẻ, chờ thêm một thời gian nữa ạ.”

Mẹ Kiều nhíu mày, “ Con đã 27 tuổi, mà nói mình còn trẻ à? Tranh thủ độ tuổi này sinh con đi! Để lớn tuổi, lại khó sinh đấy!”

Kiều Trăn khẽ cười. “ Mẹ, tháng 11 này con mới 27 tuổi, không cần gấp gáp.”

“ Ai cho con tính như vậy?” Mẹ Kiều bất mãn nói, đến mức cằm cũng nhọn ra: “ Sang năm, tuổi mụ của con đã 28 rồi! Muốn có em bé cũng không phải nói có là sẽ có. Chờ con chuẩn bị, nói không chừng đến năm 30 tuổi….”

“ Con biết rồi mẹ, chúng con hiểu mà.” Kiều Trăn đâu lớn tuổi như vậy, mẹ lúc nào cũng nói quá số tuổi thực tế của cô thêm hai tuổi, cũng không biết vì sao bà cứ cố chấp nghĩ rằng cô đã lớn tuổi.

Trước đây khi còn bé cũng thôi đi, hiện giờ cô đã 25 tuổi, tất nhiên có chút để ý đến vấn đề tuổi tác, tuyệt đối không muốn nghe thấy mẹ nói về “ Tuổi mụ”.

Trong lúc Kiều Trăn nói chuyện cùng mẹ Kiều, Hàn Tư Hành ngồi im lặng bên cạnh dùng cơm, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho cô.

Mẹ Kiều nhìn thấy con rể không có bất kì thái độ nào, mà con gái cũng từ chối, không khỏi thở dài, tạm thời không đề cập đến nữa.

Sau khi dùng bữa xong, Hàn Tư Hành chơi cờ cùng ba Kiều, mẹ Kiều gọi con gái vào phòng nói chuyện riêng.

“ Trăn Trăn, con thành thật nói cho mẹ biết, có phải Tư Hành không muốn sinh con không?” Mẹ Kiều liếc nhìn cánh cửa đang đóng, nhỏ giọng nói.

Kiều Trăn lắc đầu, quả thực cậu không muốn, cho nên cô cảm thấy có thể chậm một chút.

“ Con nha!” Mẹ Kiều chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, “ Vậy con muốn chuẩn bị cái gì?”

Bà luôn sống ở một trấn nhỏ của thành phố T, cuộc sống yên ổn lại an nhàn, không có mục tiêu gì để theo đuổi. Hiện giờ đã lớn tuổi, tất nhiên luôn trong chờ được bế cháu ngoại.

Con gái luôn lanh lợi hiểu chuyện, mặc dù con rễ không phải là mẫu người lý tưởng mà bà muốn tìm cho con gái. Nhưng qua một khoảng thời gian khá dài, nhìn thấy Hàn Tư Hành đối xử rất tốt với con gái mình, việc gì cũng chu toàn. Bà cũng không còn ý kiến gì nữa.

Nhưng hai người lại cách nhau đến 4 tuổi. Đối với đàn ông, đến năm 30 vẫn có thể sinh con được, nhưng đối với phụ nữ khi qua 35 tuổi, được xem là sản phụ lớn tuổi. Thân thể không còn khỏe mạnh như độ tuổi 20, thậm chí khi sinh con sẽ gặp không ít nguy hiểm.

Ngoại trừ muốn bế cháu ngoại, bà cũng lo lắng đến sức khỏe của con gái.

“ Con…” Kiều Trăn suy nghĩ, “ Muốn một hai năm nữa mới sinh con.”

Trước 30 tuổi là được. Cô suy nghĩ, trong khoảng thời gian này cô sẽ cố gắng để Hàn Tư Hành chấp nhận chuyện có con.

Cô thầm nghĩ, nếu như mình khăng khăng muốn sinh con, chắc chắn Hàn Tư Hành không có biện pháp nào để từ chối. Nhưng cô hy vọng, có thể sinh con trong sự mong đợi của cả ba và mẹ.

“ Ôi!” Mẹ Kiều thở dài, “ Con phải biết tự tính toán. Con biết không? Dì Bàng của con chỉ có một đứa con gái, lúc còn trẻ vẫn mãi ham chơi không muốn sinh con, kết quả sau đó lại khó có thể mang thai sinh, phải đi đến bệnh viện rất nhiều lần làm thụ tinh nhân tạo. Chi rất nhiều tiền còn chưa nói, chủ yếu là thân thể phải chịu tội…..”

Mẹ Kiều biết rõ chuyện bát quái của nhà hàng xóm, lại lấy N thí dụ nói ra. Kiều Trăn vội diện cớ muốn đến phòng bếp gọt trái cây, cho nên mới thoát khỏi.

*

Sau khi trở về thành phố S, Kiều Trăn âm thầm bắt đầu kế hoạch của mình. Đầu tiên, cô thay đổi tất cả những bức ảnh treo tường thành trẻ sơ sinh hoặc em bé.

Thứ hai, cô thay đổi cả tiếng chuông điện thoại của mình thành tiếng cười của trẻ con. Hơn nữa, thỉnh thoảng cô sẽ lên mạng tìm một số video liên quan đến trẻ con phát cho Hàn Tư Hành xem. Còn ngẫu nhiên hỏi cảm nhận của cậu.

Cuối cùng, vào một buổi tối cao hứng, cô âm thầm lấy điện thoại của Hàn Tư Hành. Lúc ấy cậu đang ở trong phòng tắm, cô ngồi trên giường quan sát cái điện thoại của cậu vài lần, cuối cùng nhịn không được liền mở khoá.

Mặc dù cậu sớm đã nói với Kiều Trăn có thể tuỳ ý xem điện thoại của cậu, nhưng thực sự cô không muốn xem, có đôi lúc cậu bận việc cô sẽ xem giúp cậu một vài tin nhắn.

Ngón tay Kiều Trăn ấn nhẹ một cái, điện thoại nhận ra dấu vân tay của cô liền mở khoá. Mở Wechat lên, Kiều Trăn tải về hình ảnh mà vừa rồi cô gửi vào máy cậu, đặt nó làm hình nền.

Vừa muốn trả điện thoại về chỗ cũ, Hàn Tư Hành đã vào phòng. Nhìn thấy điện thoại nằm trong tay cô, cậu bất ngờ, “ Có người tìm anh sao?”

Mắt thấy cậu càng ngày càng đến gần, Kiều Trăn lắc đầu, “ Không có.”

Trên mặt Hàn Tư Hành xuất hiện một tia hoang mang, sau đó trong đôi mắt hiện ra vài phần kinh ngạc cùng vui mừng, “ Em kiểm tra điện thoại của anh hả?”

Kiều Trăn: “……”

Cậu mỉm cười, “ Đã kiểm tra được điều gì?”

Kiều Trăn mím môi, “ Không có.”

Dường như trong Wechat của cậu không có tin nhắn gì đặc biệt, đa phần là tin nhắn về công việc, cơ bản không có tin nhắn của người khác phái.

Cậu đi đến, tiện tay mở điện thoại, vừa muốn lên tiếng lập tức im miệng.

“ Đây là cái gì?” Chân mày cậu nhíu lại.

“ Hình trẻ con, em cảm thấy rất đáng yêu, cho nên đã đặt làm hình nền cho anh.” Kiều Trăn cố ý nói, ánh mắt bất giác nhìn nơi khác.

“ Đáng yêu?” Hàn Tư Hành khẽ cười một tiếng, lắc đầu.

Cậu ngồi xuống, bấm vào màn hình điện thoại vài cái. Kiều Trăn ngồi phía sau, nhìn xuyên qua bả vai cậu thấy cậu đổi hình trẻ con thành hình chụp chung của hai người.

Âm thầm thở dài, cô biết ngay mà….
“ Tư Hành…..” Cô dựa thân thể vào lưng cậu, cằm đặt trên vai cậu, nhìn cậu nhanh tay trả lời tin nhắn.

“ Anh thực sự không thích trẻ con sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Ngón tay trên màn hình chợt đứng lại, thấp giọng nói: “ Không thích.”

Cậu trả lời tin nhắn xong, tiện tay đặt điện thoại lên đầu giường, quay đầu nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô.

Một tay nắm lấy cằm cô, nghiêng đầu đặt một nụ hôn: “ Anh chỉ thích em.”

Kiều Trăn “ Ưm Ưm” hai tiếng, muốn nói nhưng lại bị cậu hôn đến nói không nên lời.

Cô thở gấp gáp, cố gắng phớt lờ ánh mắt đầy dục vọng của cậu, “ Nhưng mà, con của chúng ta khi sinh ra sẽ giống em cũng sẽ giống anh, không phải rất đáng yêu sao?”

Hàn Tư Hành nhớ đến dáng vẻ lúc còn bé của Kiều Trăn, trên mặt có một chút nghiêm túc.

Kiều Trăn rèn sắt khi còn nóng, “ Sao nào, anh có muốn nhìn thấy con gái của anh có dáng vẻ lúc nhỏ của em không, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy con gái chúng ta trưởng thành, không phải rất tốt sao?”

Hàn Tư Hành nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó lại lắc đầu. Cậu ôm vai cô, đôi môi lướt nhẹ nơi cần cổ trắng nõn của cô, trong giọng nói có chút nôn nóng, “ Bà xã, chỉ có hai chúng ta thôi không tốt sao? Anh chỉ cần em là đủ rồi, không muốn có thêm người khác.”

Kiều Trăn thở dài, vuốt nhẹ lưng cậu.

“ Trăn Trăn, em có tức giận không?” Cậu sợ nên càng ôm cô chặt hơn, “ Anh biết anh ích kỷ. Chuyện gì anh cũng sẽ nghe lời em, nhưng chuyện này, thực sự anh…. thực sự không làm được.”

“ Nếu như em nhất quyết muốn sinh con thì sao?” Kiều Trăn nghiêm túc nói một câu.

Thân thể Hàn Tư Hành lập tức cứng lại.

“ Trăn Trăn?” Cậu hơi nhích người ra sau, nhìn thẳng vào mắt cô.

“ Em, uy hiếp anh?” Môi cậu khẽ run, không thể tin được.

Kiều Trăn lắc đầu, không nói gì.

“ Em biết rõ anh không thể buông tay em, cho nên em muốn dùng cách này ép buộc anh?” Câu nói vừa rồi của cô, đã làm lòng cậu suy nghĩ đến một tình huống nhỏ.

Cậu sợ nhất chính là, cô dùng phương thức chia tay để ép buộc cậu. Việc đó vĩnh viễn cậu không thể chấp nhận được.

“ Em không có ý nghĩ này.” Ánh mắt Kiều Trăn buồn bã, “ Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”

Kiều Trăn chui vào chăn, nhắm đôi mắt lại. Cậu không muốn sinh con, bản thân mình đành phải suy nghĩ biện pháp khác.

Bên cạnh truyền đến âm thanh vén chăn, trong nháy mắt, phía sau liền có một thân thể ấm áp tựa vào, Kiều Trăn được cậu cẩn thận ôm trong lòng.

“ Bà xã….”

Kiều Trăn thấp giọng “ Ừ” một tiếng. Lúc kết thúc, Kiều Trăn mệt đến mức không nhấc chân lên nổi, mọi việc đều do cậu xử lý.

Lúc cậu quay về giường, cô đã ngủ say. Cánh tay dài của cậu duỗi ra, ôm vợ mình vào lòng, môi dán vào lỗ tai cô, tuyên bố nói: “ Tất cả con người em mãi mãi là của anh.”*

Sau khi cuộc thảo luận lần trước thất bại, trong một khoảnh thời gian rất lâu Kiều Trăn không nhắc lại chuyện đó.

Mãi đến ngày sinh nhật của cô. Sinh nhật cô vừa lúc vào ngày thứ bảy. Hàn Tư Hành dành một ngày chúc mừng sinh nhật cho cô.

Hai người ra ngoài dùng bữa, Kiều Trăn nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng thời đại học là Ninh Ngữ Mông.

“ Chúc mừng cậu —— con của tớ này.”

Vừa mở tin nhắn lên liền nhìn thấy một bức hình chụp một bàn tay trẻ sơ sinh. Kiều Trăn “A” một tiếng, vội nhắn tin trả lời trên Wechat cho Ninh Ngữ Mông, hỏi lúc nào rãnh rỗi, muốn gặp mặt nhau.

“ Sao vậy?”

“ Đây là con gái của Ngữ Mông, anh nhìn xem, có phải rất đáng yêu không?” Kiều Trăn đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Tư Hành, hào hứng nói.

Hàn Tư Hành mím môi, “ Ừ ” một tiếng, liền dời mắt.

“ Thật tốt quá.” Kiều Trăn vừa nhắn tin vừa nói, “ Hai ngày nữa chờ cậu ấy xuất viện em muốn đi thăm cậu ấy, sau khi dùng bữa xong chúng ta đi mua chút quà nhé.”

Chồng của Ninh Ngữ Mông chính là giáo sư của đại học S Ninh Dịch Thành, hai người bọn họ có một câu chuyện tình yêu cẩu huyết, cuối cùng cũng tu thành chính quả. Bây giờ còn có kết tinh của tình yêu, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

Dùng bữa xong, Kiều Trăn liền hủy bỏ kế hoạch ban đầu, muốn Hàn Tư Hành dẫn mình đến trung tâm thương mại.

Đi đến một cửa hiệu mẹ và bé, nhìn các loại sữa bột, tã lót, quần áo và đồ chơi, quả thực làm cho cô chọn hoa cả mắt.

Nói rõ ý định của mình với người bán hàng, nghe theo lời đề nghị của người bán, Kiều Trăn mua hai túi tã tốt nhất, chọn mấy bộ quần áo trẻ sơ sinh, sau đó mua cho Ninh Ngữ Mông một ít đồ dùng cho sản phụ, trong lúc còn say mê lựa chọn lại bị Hàn Tư Hành kéo đi.

Lần đầu tiên Kiều Trăn mua những thứ này, cho nên không hiểu rõ, muốn chuẩn bị thêm một số thứ nữa. Hơn nữa trẻ em vừa mới sinh hai má phúng phính đặc biệt đáng yêu.

Tình thương của mẹ lập tức phát tán, cô hy vọng một ngày nào đó cũng có thể vì đứa con của mình và Tư Hành chuẩn bị những thứ này.

Suy nghĩ đến vấn đề này, cô liền cảm thấy hạnh phúc. Hàn Tư Hành nhìn thấy trên mặt cô mang theo sự mong đợi, đôi mắt chợt tối sầm, bàn tay càng siết chặt tay cô.

*

Đối với sự mong đợi sinh con, Kiều Trăn càng muốn đến thăm Ninh Ngữ Mông cùng con gái của cô ấy. Vào một ngày, vừa đúng lúc Hàn Tư Hành đi công tác, cô đi một mình đến nhà Ninh Ngữ Mông, sau khi sinh con Ninh Ngữ Mông cũng không có gì thay đổi, chỉ là bụng vẫn còn hơi nhô lên, chưa khôi phục lại như bình thường.

Cô ấy sinh thường, hồi phục cũng rất nhanh. Vừa nhìn thấy Kiều Trăn liền kéo cô vào nhà trò chuyện trên trời dưới đất.

“ Tớ có thể nhìn em bé được không?” Ánh mắt đầy mong đợi của Kiều Trăn nhìn đến Ninh Ngữ Mông.

“ Tất nhiên là được!” Ninh Ngữ Mông nói, “ Đi theo tớ.”

Kiều Trăn đi theo Ninh Ngữ Mông vào phòng trẻ sơ sinh, bảo mẫu ở trong phòng nhìn thấy các cô liền lập tức đi ra ngoài.

Kiều Trăn chân tay nhẹ nhàng đi đến bên nôi, nhìn ngắm em bé.

“ Hiện giờ phần lớn thời gian con bé đều chỉ ngủ.” Ninh Ngữ Mông nhẹ giọng nói.

“ Thật là đáng yêu! Giống như một tiểu thiên sứ.” Hai má hồng hồng, nghiêng mình ngủ say, nhìn thấy bé con nội tâm liền mềm mại.

Sau khi từ nhà Ninh Ngữ Mông trở về, Kiều Trăn đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mang thai sinh con.

Thế là, buổi sáng hôm đó, cô lập tức giấu đi ba con sói. Buổi tối, Hàn Tư Hành đi công tác trở về, khó có dịp Kiều Trăn chủ động như vậy.

Hàn Tư Hành vừa mừng vừa lo, “ Bã xã, nhớ anh không?”

“ Ừ, nhớ anh lắm.” Cô hôn lên môi cậu.

Cậu lập tức kích động, càng kịch liệt đáp trả nụ hôn đó. Sau khi hôn hôi qua đi, cậu nhanh tay tìm ba con sói, nhưng tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy.

“ Không có ba con sói, để anh đi mua.” Mặc dù trong đầu nhớ rõ trong nhà vẫn còn, nhưng cậu cũng không có nghi ngờ gì, chỉ nghĩ mình nhớ nhầm.

“ Không muốn!” Kiều Trăn ôm cổ cậu, ” Hiện giờ em chỉ muốn anh.”

“ Nhưng mà…” Cậu khó khăn nói, hiện giờ cậu rất muốn cơ thể cô.

“ Cho em đi mà! Ông xã ~” cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng cọ xát. Thanh âm dịu dàng của cô phá hủy sự tỉnh táo của cậu.

Cậu nhịn không được nữa, cứ làm như ước nguyện của cô. Vốn dĩ cậu định bước cuối cùng sẽ cho ra ngoài. Nhưng cô vẫn quấn quít ôm lấy cậu, không ngừng nói “ Muốn” với cậu, lý trí của cậu hoàn toàn biến mất, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng trước mặt cô.

Thời điểm kết thúc, cậu vừa thoả mãn lại vừa ảo não, không khỏi cắn môi cô, “ Em cố ý phải không?”

Kiều Trăn mệt đến mức không còn sức lực, nhịn không được mà mỉm cười, “ Chụt” một cái vào thân thể cậu, “ Ông xã của em thật giỏi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.