Edit: Tiểu Màn Thầu
Sắc trời đã dần chuyển tối, Hàn Tư Hành mới lưu luyến buông tha cho Kiều Trăn. Hai người đến nhà ăn dùng bữa tối, sau đó Kiều Trăn trở về ký túc xá lấy bàn phím.
Trong phòng chỉ có một mình Ninh Ngữ Mông, cô ấy nhìn thấy Kiều Trăn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Kiều Trăn vội vàng lấy bàn phím đưa cho Hàn Tư Hành, cho nên không chú ý đến sắc mặt của Ninh Ngữ Mông, nhanh chân chạy đi.
Lúc cô xuống lầu, đưa nó cho Hàn Tư Hành, còn cười nói: “ Đây là món quà sinh nhật muộn.”
Đôi mắt Hàn Tư Hành lấp lánh, cầm bàn phím ngó trái ngó phải, vui sướng vô cùng, “ Sao chị lại biết em đang cần loại bàn phím này?”
“ Đoán thôi.” Cô biết cậu còn có việc gấp ở phòng nghiên cứu, liền thúc giục, “ Được rồi, em mau đi đi. Trời cũng đã tối rối.”
Hàn Tư Hành thu hồi nụ cười, bất đắc dĩ nói: “ Chị cứ như vậy mà để em đi sao?”
Cậu còn muốn ở bên cạnh cô một lúc nữa. Kiều Trăn chỉ cằm cậu, trêu ghẹo: “ Em còn không mau quay về cạo râu sạch sẽ đi, nhìn như vậy chẳng giống hình tượng của một giáo thảo nổi tiếng chút nào.”
Hàn Tư Hành sờ cằm mình, nhỏ giọng nói: “ Em mới không cần cái danh giáo thảo gì đó.”
Cậu không kiên nhẫn đưa tay kéo cô về phía mình, hôn cô một lúc mới chịu rời khỏi.
*
Sau khi quay lại phòng, Kiều Trăn mới phát hiện sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-co-chap-cua-anh/3251613/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.