Edit: Timy
" Cái, cái gì trả giá lớn?" Kiều Trăn bị lời nói của cậu hù dọa đến mức nói cũng lắp bắp.
" Cái giá lớn chính là chị lúc nào cũng phải ở cạnh bên em nhắc nhở em. Nếu chị mặc kệ em, em không biết bản thân mình sẽ gây ra chuyện gì nữa đâu." Thanh âm Hàn Tư Hành càng ngày càng nhỏ, gần như thì thầm.
Nếu có chị bên cạnh, em nguyện ý vì chị mà đối với cái thế giới này lương thiện một chút. Nhưng nếu chị không cần em......
Hàn Tư Hành chớp đôi mắt, nỗ lực đè nén loại suy nghĩ này.
Không, không có khả năng xảy ra. Cô chỉ có thể thuộc về mỗi mình cậu mà thôi. Cậu sẽ không cho phép cô có cơ hội từ bỏ mình.
Kiều Trăn cắn môi, đối với lời nói này của cậu có chút không hiểu rõ.
" Hiện giờ chị đang nhắc nhở em mà." Kiều Trăn nhíu mày, oán giận nói: " Nhưng em lại không nghe lời chị."
" Em nghe mà." Cậu giơ tay vuốt nhẹ chân mày cô, nhưng cô lại tránh né, cánh tay cậu dừng giữa không trung.
" Vậy em xoá lịch sử trò chuyện ấy đi."
" Không thể xoá."
"......."
" Hả?" Kiều Trăn ngẩng đầu nhìn cậu, không phải nói sẽ nghe lời cô sao.
" Được rồi."
Kiều Trăn vừa lòng.
" Chị nói xong chưa?" Hàn Tư Hành nhìn thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, liền hỏi.
" Rồi." Bọn hỏi đã đi vài vòng bên trong sân thể dục, cũng phải về thôi, " Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-co-chap-cua-anh/3251584/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.