Edit: Timy
" Bắt đầu đi, Trăn Trăn."
Sân vận động buổi tối vào lúc 9 giờ thật yên tĩnh, gió đêm mùa thu cũng nhẹ nhàng, thanh âm của cậu vang vọng trong không gian vô cùng rõ ràng.
Nếu muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được. Bắt đầu.... Bắt đầu cái gì.......
Sắc mặt Kiều Trăn đỏ lên, cô làm sao cô có thể làm chuyện này? Cô cảm thấy làm loại chuyện này thật quá xấu hổ cũng có chút tức giận.
Tên nhóc này, tại sao trí nhớ lại tốt như vậy?
Hàn Tư Hành thấy Kiều Trăn trầm mặc, cậu quan tâm nói "À" một tiếng.
" Nơi này quá tối phải không? Hay là chúng ta đến nơi khác sáng hơn một chút để chị đọc nhé." Vừa dứt lời, cậu nắm cánh tay kéo cô đi đến nơi có ánh sáng.
Cậu hơi dùng sức, khi đi đến đó tay Kiều Trăn có chút đau. Cô cố gắng thoát khỏi tay cậu, ngược lại cậu càng nắm chặt hơn. Cô biết, cậu đang không vui.
Vẫn còn nhớ trước khi bước ra khỏi cửa cô đã tự cổ vũ chính mình, lại cảm thấy vô cùng tự tin. Cô lớn hơn cậu 4 tuổi, vì sao khí thế luôn thua cậu?
Cô đứng bất động, dùng sức thoát khỏi bàn tay của Hàn Tư Hành.
" Chị không đọc." Kiều Trăn siết chặt bức thư trong tay, " Đây là thư của người khác viết cho em, chị chỉ có bổn phận đưa nó mà thôi."
Biều tình trên mặt cô mang theo vài phần lo lắng và bất an, " Hơn nữa, xem thư của người khác là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-co-chap-cua-anh/3251581/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.