Hứa Triển vẫn lo Uông Nhất Sơn sẽ nuốt lời. Nếu anh ta nhất quyết không cho cô gặp mẹ, cô có thể làm gì anh ta chứ? 
Uông Nhất Sơn vẫn lừng khừng một thời gian, thật ra là mượn gió bẻ măng, có cái cớ lăn qua lăn lại trên giường với Hứa Triển. 
Hứa Triển biết anh ta chỉ ưa mềm chứ không thích cứng, nên đành để mặc anh ta làm đủ trò xằng bậy. 
Ít lâu sau đó, anh ta gọi trợ lý ra sân bay đón mẹ Hứa Triển. 
Khi thấy mẹ bước vào biệt thự, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức nhào đến ôm lấy Hứa Thu Mạn. 
Đã lâu không gặp, những nét già nua trên mặt mẹ cô không thể che đi được. Mái tóc hay búi sau đầu đã điểm hoa râm. 
“Mẹ…” Gọi một tiếng xong, cô không còn biết nói gì nữa. Hứa Thu Mạn cũng vậy, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt điểm nếp nhăn. 
Uông Nhất Sơn rất khách sáo với mẹ vợ tương lai. Trước mặt Hứa Triển, anh ta vừa rót trà vừa hỏi thăm. Nhưng Hứa Triển phát hiện ra, mỗi khi Uông Nhất Sơn nói chuyện với mẹ cô, thân thể anh ta đều có chút cứng nhắc. 
Thấy Uông Nhất Sơn ngồi xuống ghế, có vẻ như định nói chuyện cùng hai mẹ con cô, Hứa Triển cắn môi, nói với anh ta: “Em muốn nói chuyện với mẹ một lát.” Uông Nhất Sơn không nhúc nhích, nhìn Hứa Triển chằm chằm. 
Hứa Triển cũng không chịu thua, trừng mắt nhìn anh ta. Cuối cùng, Uông Nhất Sơn phải nhượng bộ, chậm rãi đứng dậy và nói với bà Hứa: “Cô với Triển Triển cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-chiem-huu/1855147/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.