Đình nghỉ mát trong hậu viện Minh Nguyệt Lâu.
Mọi người đều im lặng cúi đầu, lúc đầu các huynh đệ tụ tập uống rượu với nhau, một chuyện hết sức vui vẻ, kết quả lại bị chuyện chọn hội trưởng này làm cho cả đám không còn hào hứng được nữa.
Thấy đã sắp đến canh ba sáng, Minh Nguyệt Lâu cũng đến lúc phải đóng cửa nghỉ ngơi, Loan Vân Bình hơi lớn tuổi hơn so với bọn họ một chút, sóng to gió lớn gì cũng đã từng gặp qua, năm đó khi các thương nhân thế hệ trước còn chưa về hưu, y còn nhỏ tuổi đã dựng lên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể dựng lên một Minh Nguyệt Lâu lớn đến như thế cho nên bây giờ chuyện này cũng không khiến y sợ được, nhìn mấy đứa nhỏ này đều ủ rũ cúi đầu, Loan Vân Bình lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trước.
''Ơ? Này! Mấy ca à? Ta thấy cái cần nói cũng đều nói xong rồi, các cậu còn ngồi đực ra đấy cũng không giải quyết được vấn đề gì, hay là về hết đi? Nha?''
Mọi người xôn xao ngẩng đầu nhìn y, đều là dáng vẻ khổ não, hồi lâu cũng không ai đáp lại.
''Nhìn ta làm gì? Nói gì đi chứ!'' Loan Vân Bình không khỏi tặc lưỡi, liếc mắt nhìn Tạ Kim lớn tuổi nhất trong số mấy người này, thấy hắn cứ ngây người, đưa tay vỗ hắn một phát: ''Người nói một câu đi chứ, không phải là sợ đến choáng rồi đấy chứ?''
Tạ Kim bị một cái vỗ này của y làm hoàn hồn, hơi bực bội thở dài: ''Không, ta đang nghĩ chuyện nhà mình.''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274778/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.