''Trời mưa rồi.''
Cổng tiền trang Đại Đức Vân, Quách Kỳ Lân liếc nhìn trận mưa to đột nhiên xuất hiện này, thở dài vô cùng nặng nề, sau lưng, Đào Dương quét mắt nhìn hắn một chút, thầm nghĩ hôm nay hắn đã tính toán rất nhiều sổ sách, nhất định đã mệt, vừa định đi tìm hắn nói chuyện tâm tình thì nghe thấy Quách Kỳ Lân kích động nói.
''Cái này nhất định là sự chăm chỉ của ta làm ông trời cảm động!''
Đào Dương nghe vậy thì lảo đảo một cái suýt chút ngã xuống đất, cực kỳ bất đắc dĩ mà nhìn hắn, cũng không biết nên thấy may vì tâm trạng hắn tốt hay nên thấy bất đắc dĩ vì hắn quá tự tin nữa.
''Làm sao chúng ta về nhà được đây?'' Quách Kỳ Lân quay đầu hỏi y, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên.
Đôi khi Đào Dương rất hâm mộ hắn có thể sống vui vẻ như vậy, lắc đầu cười, cầm dù ở một bên qua mở ra, đi đến bên cạnh hắn: ''Xe đem về nhà rồi, trong tiệm chỉ có một cây dù, để ta đưa huynh về nhà nhà Cửu Lang trước.''
''Vậy còn đệ?'' Quách Kỳ Lân hơi lo lắng: ''Mưa lớn thế này, cũng đã trễ thế này rồi, một mình đệ về thì quá nguy hiểm, hay là ở lại nhà Cửu Lang một đêm đi.''
Hắn đúng là không xem mình là người ngoài, Đào Dương cười bất đắc dĩ: ''Không được, sắp đến cuối tháng rồi, lại sắp phải phát tiền công, kiểm tra sổ sách, ta nhất định phải về nhà một chuyến.''
Hai người vừa nói vừa đi vào trong mưa, Đào Dương bình tĩnh không có biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274764/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.