Hậu viện của tiệm Tạ Kim là nơi ở, chỗ không lớn lắm, nhưng ở một người thì vẫn rất xa xỉ, tối qua Lý Hạc Đông ngủ ở đây.
Y uống rất nhiều, cùng với Trương Vân Lôi, hai người bọn họ chỉ thiếu điều cầm cái phễu rót vào bụng, bốn lượng bạc còn lại mà nha môn ban thưởng thì hai người bọn họ đều dùng để mua rượu uống sạch.
Đến khi sắp trưa y mới dậy, còn chưa mở mắt đã nghe thấy một mùi rất thơm...mùi...tiền, mùi hương đó dù có rớt vào trong hố phân vớt ra chôn xuống ba thước đất thì y cũng sẽ không ngửi nhầm, lúc này bật ngồi dậy, chun mũi kêu lên: ''Tiền!''
Tạ Kim đang ngồi bên bàn tính thành tích của hai ngày nay, nghe thấy y gào lên, lập tức phì cười: ''Ôi cha mẹ ơi! Chỗ này cách xa như vậy mà ngươi còn có thể ngửi thấy được, đây có được coi là công năng đặc biệt không?''
Lý Hạc Đông nhìn thấy hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống, ghét bỏ liếc mắt: ''Đúng là xui xẻo! Vừa mới mở mắt đã gặp phải mấy thứ bẩn thỉu!''
Tạ Kim đã quen với thái độ của y nên không tức giận, giơ một thỏi vàng ròng lên, nhướng mày cười với y: ''Ngươi nói ta à? Hay là nói nó?''
''Đương nhiên là nói ngươi rồi!'' Lý Hạc Đông gần như là chạy vội xuống giường, xông tới cướp lấy thỏi vàng trong tay hắn, nâng trong lòng bàn tay còn chưa đủ, còn cắn một cái: ''Sao có thể là nó được chứ! Tiểu bảo bối vàng óng ánh của ta mà!''
''Ngươi thích nó tới vậy à?'' Tạ Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274761/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.