Loạt động tác nhẹ như mây trôi nước chảy của Dương Cửu Lang thế nhưng lại làm hai người còn lại choáng váng, Mạnh Hạc Đường đưa mắt nhìn bọn họ đi ra khỏi phòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Châu Cửu Lương, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, không nói câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Châu Cửu Lương lúng túng chớp chớp mắt: ''Eh...Có phải ta cũng cần giải thích với huynh một chút không?''
Tất nhiên Mạnh Hạc Đường tin hắn, khẽ mỉm cười gật đầu như trêu đùa hắn vậy, Châu Cửu Lương mỉm cười đáp lại y, đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của y, kéo vào trong lòng mình, lại nghiêng người đè y lên giường.
''Cậu!'' Mạnh Hạc Đường hơi bối rối nhìn hắn.
Châu Cửu Lương cúi đầu khẽ mổ lên môi y, cười nói: ''Như vậy đã đủ chứng minh chưa?''
Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên phức tạp mà nhìn hắn: ''Tại sao...''
Châu Cửu Lương đột nhiên tỉnh táo lại, khẽ rủ mắt, ngồi dậy khỏi người y, nói khẽ: ''Ta không biết...''
Trong lòng Mạnh Hạc Đường đau xót, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu không nói nên lời, Châu Cửu Lương thoáng nhìn thấy một giọt nước mắt của y rơi xuống giường, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ để lại một câu: ''Rất xin lỗi...''
Còn một bên khác, Dương Cửu Lang khiêng Trương Vân Lôi đi vào đình nghỉ mát của nhà họ Châu, cẩn thận đặt y lên bàn đá, sau đó hai tay chống hai bên y, mỉm cười nhìn y.
Trương Vân Lôi cho là hắn còn đang giận, sợ hãi rụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274742/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.