Hà Nam.
''Sư ca! Huynh về rồi!''
Thấy Mai Cửu Lượng đi vào cửa, Tần Tiêu Hiền lập tức đứng dậy, mỉm cười tiếp đón, thân thiết nhận lấy balô của y, lại đấm lưng xoa vai cho y, còn liên tục hỏi han ân cần.
''Sao hôm nay về muộn vậy?''
''Có mệt không?''
''Có đói bụng không?''
''Ăn cơm chưa?''
Hôm nay Mai Cửu Lượng làm ca cuộc phẫu thuật liên tiếp, mệt sắp chết rồi, nhưng đối mặt với sự quan tâm nhiệt tình như vậy y vẫn miễn cưỡng cười với hắn: ''Ta vẫn ổn, cũng không mệt lắm, huynh ăn cơm chưa?''
''Không phải là đang chờ huynh sao?'' Tần Tiêu Hiền nghe y nói chưa ăn cơm, mắt cũng sáng cả lên, đẩy y đến ngồi vào bên bàn ăn, chỉ vào lồng trúc to đang úp trên bàn, đắc ý nói: ''Xem này, hôm nay ta đích thân xuống bếp nấu đồ ăn đó.''
''Thật sao? Không nhìn ra là huynh còn có ngón nghề này đấy!'' Mai Cửu Lượng ngạc nhiên cười cười, thật có chút chờ mong đồ ăn do hắn làm, cuối cùng là khẩu vị của Đông Bắc? Hay là khẩu vị kiểu Tây đây?
''Tada!''
Tần Tiêu Hiền lấy lồng trúc ra như dâng đồ quý, cái giỏ trúc đó nói ít nhất thì cũng to bằng nửa cái bàn, nhưng lấy ra rồi thì trên mặt bàn chỉ bày một bàn rau củ xào xanh mơn mởn, thậm chí ngay cả một chén cơm hay một cái bánh bao cũng không có!
Nụ cười của Mai Cửu Lượng lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm vào một bàn rau củ xào kia một lúc lâu sau mới lúng lúng cười với hắn: ''Trông rất khá, huynh...huynh ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274735/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.