Cứ vậy ăn sáng xong, Dương Cửu Lang dẫn theo Trương Vân Lôi và Quách Kỳ Lân tới tiệm vàng mới mở của Tạ Kim, từ xa Tạ Kim đã nhìn thấy Dương Cửu Lang, thầm nghĩ thằng tới thì đồng nghĩa với việc tiệm sẽ có được một cục tiền đầu tiên rồi, thế nên hắn vội vàng mỉm cười đón tiếp.
''Chào mừng đến thăm.''
''Ủa?'' Dương Cửu Lang nhìn thấy hắn, hơi bất ngờ cười nói: ''Sư gia! Hóa ra tiệm này là người mở à?''
Tạ Kim bị tiếng ''sư gia'' kia dọa đến cứng đờ toàn thân, còn chưa kịp phản ứng phải giải thích thế nào với hắn thì Quách Kỳ Lân đã vội tới gần, vỗ cho Dương Cửu Lang một cái: ''Kêu bậy kêu bạ gì đó! Sư gia mất lâu rồi mà!''
''Mất? Mất cái gì chứ?'' Dương Cửu Lang xoa cánh tay, khó hiểu nhìn hắn.
Quách Kỳ Lân ghét bỏ tặc lưỡi: ''Mất là chết đó!''
''Chết á!'' Dương Cửu Lang không tưởng tượng nổi mà trợn mắt nhìn: ''Không phải chứ? Chuyện này xảy ra hồi nào?''
''Mấy ngày rồi, hóa ra huynh không biết à!'' Quách Kỳ Lân thật sự tin hắn không biết, lôi hắn lại kể cho hắn nghe chuyện đã xảy ra, nhưng bản thân Quách Kỳ Lân cũng chỉ là nghe được từ miệng người khác nên kể nửa thật nửa giả, còn có một nửa là thêm mắm dặm muối nói đến mức hết sức tà ma!
Tạ Kim đứng một bên nghe hai người bọn họ thảo luận nguyên nhân cái chết của mình, mất hết một lúc tên nhóc Quách Kỳ Lân đó nói thất khiếu chảy máu, mặt mũi xanh lét, cái gì cũng nói được hết!
Quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274731/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.