Một buổi trưa của ba ngày sau, Mạnh Hạc Đường và Trương Cửu Thái theo đoàn mua hàng xuất phát đi Đông Bắc, mặc dù trong lòng y vẫn lo cho Cửu Lương nhưng đã lâu chưa về nhà, cũng nhớ cha mẹ, phân vân cả buổi tối mới quyết định quay về một chuyến, dù sao mẹ cũng còn đang bệnh, rời nhà gần nửa tháng không biết sức khỏe mẹ thế nào.
Cùng lúc đó, nhà họ Tần ở Đông Bắc.
Tần Tiêu Hiền đã gửi thư về từ một tháng trước nói là hôm nay sẽ về tới, Tần lão gia cố ý dậy từ sớm, không quan tâm người hầu phản đối, nhất định phải đứng ở cửa chính chờ con, nhưng từ chờ từ hừng đông đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng con trai đâu.
Thấy mặt trời đã lên cao, một chiếc xe mới chật rãi dừng ở cổng, Tần lão gia vội chạy ra đón, không ngờ trong xe thế mà không có một ai, chỉ có mấy cái rương lớn.
''Xảy ra chuyện gì? Thiếu gia đâu?'' Tần lão gia nhíu chặt mày, vội bước tới hỏi tài xế: ''Không phải đã kêu ngươi đến trạm xe đón người à? Người đâu? Ngươi có đi không vậy?''
Tài xế vội la lên: ''Lão gia, con có đến trạm xe, nhưng người ta nói với con là nửa đường thì thiếu gia đã xuống xe rồi, chỉ để lại đống hành lý này thôi, với cả một lá thư nữa.''
''Lấy ra cho ta xem!'' Tần lão gia giật lấy bức thư, mở ra xem, đúng là nét chữ của con trai, nói là hắn đi tìm một bệnh viện để thực tập, tạm thời không về nhà được, xin cha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274729/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.