Tối đó, Dương Cửu Lang lại khóa mình trong thư phòng, cả người ngồi phịch trên ghế, không quá buồn mà chỉ đang im lặng thôi.
Từ miệng của Quách Kỳ Lân mà Đổng Cửu Hàm mới biết được chuyện hồi sáng, cảm thấy đều tại mình sơ ý nên mới hại thiếu gia mừng mụt, hắn muốn xin lỗi Dương Cửu Lang, chí ít thì cũng khuyên hắn ăn chút gì đó, nhưng bất kể có gõ cửa thể nào Dương Cửu Lang cũng không chịu gặp hắn.
Thư phòng cách không xa phòng ngủ, Trương Vân Lôi cũng chưa ngủ, ngồi một mình trong phòng ngủ của Dương Cửu Lang, một tay ôm lấy gối đầu của Dương Cửu Lang, một tay đỡ trán, cũng im lặng giống vậy, y đang nghĩ rốt cuộc tình cảm của mình đối với Dương Cửu Lang là gì?
Thích? Hay không thích?
Chắc chắn không thể nào mà không thích được, chơi với nhau nhiều ngày như vậy, mặc dù toàn ầm ĩ nhưng y chưa từng cảm thấy Dương Cửu Lang có chỗ nào không tốt, ngược lại còn cảm thấy con người hắn rất trượng nghĩa, cũng rất dịu dàng.
Nhưng cũng không phải là quá thích, dù sau thì từ đầu y đã chưa chuẩn bị gì mà phải thành thân, hoàn toàn ôm tâm thái đi xung hỉ cho Cửu Lang nên mới lấy chồng, sau đó kiệu hoa đưa nhầm đến nhà họ Dương, y cũng chỉ lo làm trễ nải việc xung hỉ cho Cửu Lương thì phải làm sao đây?
Mãi cho đến khi thấy Cửu Lương và Mạnh ca đôi lứa có tình, y mới buông bỏ trách nhiệm này, trở về với dáng vẻ trước kia, ý nghĩ ngập tràn trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274722/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.