Bên ngoài nhà đột nhiên truyền đến một tiếng pháo nổ khiến Quách Kỳ Lân sợ giật mình, vội vàng ôm trái tim nhỏ, khó chịu trừng mắt nhìn người ngoài đó, nhỏ giọng lầm bầm: ''Hai giờ rồi đó, ai vậy trời, nửa đêm rồi không ngủ lại đi chơi pháo!''
''Ủa?'' Đổng Cửu Hàm đang dọn giường không nghe rõ, quay đầu lại hỏi hắn: ''Thiếu gia người vừa nói gì vậy?''
''Không có, không có gì?.'' Quách Kỳ Lân lắc đầu, sau đó ngượng ngùng gãi đầu: ''Cửu Hàm, đã trễ vậy rồi thật sự làm phiền huynh quá.''
''Ấy!'' Đổng Cửu Hàm cười bất đắc dĩ: ''Ngài xem ngài nói gì vậy chứ, ngài là họ hàng của Trương thiếu gia, cũng xem như họ hàng với nhà chúng tôi, đều là người một nhà, nói cái gì mà phiền với không phiền.''
Quách Kỳ Lân nghe vậy thì nhíu mày, từ lúc hắn mới bước vào cửa, Cửu Hàm đã nói cho hắn biết là kiệu hoa đã đưa nhầm, nhưng Quách Kỳ Lân vẫn không dám tin, nhỏ giọng hỏi hắn: ''Cửu Hàm à, kiệu hoa ấy, thật, thật sự là bị đưa nhầm rồi à?''
''Chuyện như vậy mà ta có thể nói dối gạt ngài được hay sao chứ?'' Đổng Cửu Hàm vừa kéo chăn ra, quay đầu cười với hắn: ''Không tin thì ta sai người đưa người tới cho ngài xem?''
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt của ông cậu, Quách Kỳ Lân sợ đến mức liên tục xua tay: ''Không cần không cần, tuyệt đối không cần!''
Đổng Cửu Hàm bất đắc dĩ cười cười, quay đầu tiếp tục trải giường cho hắn.
''Sao lại đưa nhầm chứ? Rõ ràng đã buộc khăn đỏ rồi mà...'' Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274653/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.