Có được sự đồng ý ngầm của Đào Dương, cộng thêm Cao Tiêu Bảo âm thầm mở đường cho hắn, Quách Kỳ Lân rất thuận lợi trốn ra khỏi nhà.
Lúc này sắc trời đã tối, ban đêm đi đường cũng không tiện, Quách Kỳ Lân tìm một quán trọ ở ngoại thành cách đó không xa để nghỉ ngơi, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào, sau khi cất hành lý thì lại chạy ra ngoài.
Nghe mẫu thân nói đêm nay kiệu hoa của ông cậu sẽ dừng chân ở quán trọ này, đợi sáng hôm sau lại tiến về thành Bắc Kinh, nhưng hắn đã đi mấy vòng trên lầu hai nhìn lén từng phòng vẫn không thấy được người cần thấy, không tìm được kiệu hoa gì cả.
Cũng không thể cứ tìm như vậy, lỡ như bị người ta tưởng là thích nhìn lén thì rất phiền, không chừng là mẫu thân nhớ nhầm, hoặc là kiệu hoa của ông cậu vẫn chưa đến đây, Quách Kỳ Lân cảm thấy vẫn nên đi xuống quầy tìm tiểu nhị hỏi cho dễ.
Sải bước xuống lầu, còn chưa kịp gọi tiểu nhị thì Quách Kỳ Lân đã thấy trong đại đường có hai cái kiệu hoa, còn là hai cái kiệu giống nhau như đúc.
''Ông cậu, cậu ở trong đó à?''
Quách Kỳ Lân bước tới gọi một tiếng, ngay sau đó kiệu hoa phía bên trái đáp lời hơi lung lay, Quách Kỳ Lân cười ngạc nhiên, đưa tay vén màn kiệu hoa lên.
''Ông cậu! Hả?''
Nhìn khuôn mặt xa lạ trong kiệu hoa, Quách Kỳ Lân lập tức sững sờ, dò xét nhìn y từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ không hiểu: ''Ông cậu, sao cậu nhìn khác vậy?''
Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274646/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.