Tranh cử hội trưởng kết thúc, cuối cùng Tần Tiêu Hiền trở thành hội trưởng.
Giây phút công bố kết quả, tất cả các ông chủ trong đại sảnh đều vội vã đứng dậy, cười khanh khách bước tới chúc mừng, đừng thấy họ đều tranh nhau chen lấn, nhưng trên thực tế là chẳng có bao nhiêu người thật lòng chúc mừng, phần nhiều đều là sợ mình nịnh bợ trễ mà thôi.
''Chúc mừng! Chúc mừng!''
''Chúc mừng ông chủ Tần được chọn làm hội trưởng!''
Tần Tiêu Hiền chưa từng gặp cảnh tượng này, trời sinh tính tình hắn ngại ngùng không khéo đưa đẩy, hắn càng khó ứng phó được, đành phải lúng túng cười theo, còn các huynh đệ mà vừa rồi còn luôn miệng nói sẽ giúp hắn thì bây giờ lại chỉ đứng ở một bên xem kịch, không ai muốn cứu hắn hết.
Các ông chủ ngồi cùng bàn với Vương Dụ Tôn cũng đi hết, trước khi đi, ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, giờ phút này, tất cả mọi người đều đang bận lấy lòng Tần Tiêu Hiền, chỉ có một mình hắn là vẫn lẻ loi trơ trọi ngồi tại chỗ.
Dương Cửu Lang còn nhớ phải đi khoe khoang với hắn, liếc qua bên đó, thấy hắn rầu rĩ, Dương Cửu Lang không nhịn được bật cười, vẫy tay với các huynh đệ: ''Này này! Mọi người mau nhìn Vương Phú Quý đi!''
Mọi người nghe vậy thì đều quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Dụ Tôn như quả bóng bị xì hơi, rũ cụp đầu ngồi im trên ghế, so với sự náo nhiệt bên chỗ Tần Tiêu Hiền, thật sự là khỏi phải nói đáng thương biết bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888746/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.