Trong tiền trang.
Dương Cửu Lang vỗ lên rương tiền trước mặt, không hài lòng trừng mắt nhìn nhân viên tiền trang: ''Ngươi giỡn mặt với ta à! Rương nhỏ như vậy, ngay cả năm vạn lượng còn chưa tới nữa!''
Nhân viên cuống quít chắp tay cười xòa: ''Thiếu gia à, tiền trang chúng ta không bỏ ra nổi nhiều tiền mặt như vậy trong thời gian ngắn, huống chi ngài cũng không thể nào mang đi hết được mà, một trăm vạn lượng là hơn sáu vạn ký rồi, năm ngàn vạn lượng xem như có đổi thành vàng đi, ngài nói ít cũng phải dùng tới mười chiếc xe ngựa mới có thể vận chuyển nổi đó!''
''À..., cái này đúng là một vấn đề.'' Dương Cửu Lang tặc lưỡi, bực bội gãi đầu, sao đám cướp đó không nghĩ tới chuyện này vậy!
Nhân viên thấy thế vội vàng móc một xấp ngân phiếu ra đưa cho hắn, cười lấy lòng: ''Thiếu gia, ngài xem vẫn là cái này tiện lợi hơn, năm ngàn vạn lượng chỉ có một xấp thế này thôi, tiệm đổi tiền nào cũng có thể hối đoái thành tiền mặt hết!''
''Tiệm đổi tiền nào cũng có thể hối đoái?'' Dương Cửu Lang cẩn thận xác nhận lại với hắn, cũng không phải là hắn cố ý làm khó nhân viên này, mà là sợ đám cướp không nhận ngân phiếu!
''Có thể! Đều có thể đổi được! Nếu ngài không tin, ngài có thể đến tiệm đổi tiền khác thử một lần trước!'' Nhân viên vội vàng trả lời, trong lòng mừng khỏi phải nói! Rốt cuộc cũng có thể tiễn khách rồi!
Tiền mặt thật sự không vận chuyển được, Dương Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888731/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.