''Cửu Long! Vương Cửu Long!''
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy có người đang gọi mình, Vương Cửu Long vất vả mở mắt ra, chợt thấy Trương Cửu Linh đang ở ngay bên ngoài nhà tù, mỉm cười ngoắc hắn: ''Ta tới thăm ngươi này!''
''Cửu Linh...'' Trong lòng Vương Cửu Long thấy hết sức cảm động, vội vàng vọt tới trước lan can, mỉm cười xúc động: ''Sao ngươi lại tới đây!''
''Ta tới thăm ngươi đó! Còn mang theo đồ ăn cho ngươi nữa!'' Trương Cửu Linh nói, giơ một hộp cơm to lên cho hắn nhìn, sau đó ngồi bệt xuống đất, mở nắp ra, lần lượt đưa đồ ăn cho hắn.
''Này này này!'' Vương Dụ Tôn ở sau lưng nhìn đống đồ ăn kia với vẻ ngưỡng mộ, chua xót nói: ''Mọi người đều ngồi tù, ăn cơm tù, sao còn có cái kiểu này nữa vậy!''
Trương Cửu Linh quay đầu nguýt hắn, bất đắc dĩ lấy một bọc bánh ngọt ở tầng dưới cùng ra ném cho hắn: ''Đây là Mạnh ca bảo ta mang tới cho ngươi!''
Vương Dụ Tôn vội vàng đón lấy bánh ngọt, cau mày hỏi y: ''Vậy sao huynh ấy không tới thăm ta?''
''Sướng quá ha!'' Trương Cửu Linh hừ một cái: ''Ai mà không biết tâm tư của ngươi đối với Mạnh ca của bọn ta chứ, Mạnh ca của bọn ta là nể tình ngươi lúc đó đã có lòng tốt nên mới đưa đồ ăn tới cho ngươi, tà tâm của ngươi vẫn không thay đổi, người ta là người có phu quân rồi, ai mà thèm tới thăm ngươi!''
Vương Dụ Tôn nghẹn lời, dứt khoát xoay người đi chỗ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888718/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.