Sáng sớm hôm sau, một đám người đứng trước cửa tiệm thuốc Châu Ký, sắp xếp bàn trà, còn dựng cả lều, xem ra là bày một sạp bán trà.
''Mạnh ca, huynh nhất định phải làm như vậy à?''
Trương Vân Lôi thật sự không yên tâm với cách của Mạnh Hạc Đường, kiểu gì cũng cảm thấy làm vậy không bù đắp lỗ hổng được, nhưng Mạnh Hạc Đường thì không cho là vậy, y đặt tách trà lên bàn, dáng vẻ hết sức hăng hái.
''Đêm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc cũng nghĩ thông, đối với tiệm thuốc Châu Ký mà nói, quan trọng nhất không phải là buôn bán được bao nhiêu, mà là bảng hiệu, dược liệu hao tổn đến mức này, cố hết sức để bù đắp ngược lại sẽ không thể đảm bảo được chất lượng, chi bằng làm thế này, ít nhất chúng ta không thẹn với lòng.''
Trương Cửu Thái ôm hòm thuốc bước tới, xác nhận lại lần cuối với y: ''Tiểu Mạnh, huynh quyết định như vậy thật à?''
''Làm theo lời ta đi.'' Mạnh Hạc Đường nói, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà của tiệm thuốc: ''Nhắc tới thì tiệm này cũng đã tới lúc rồi.''
Trương Cửu Thái đưa mắt nhìn Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang, hai người đều nhún vai tỏ ý bất lực, Trương Cửu Thái hít một hơi sâu, ôm hòm thuốc tới bên chiếc bàn đặt trước cửa, phất tay với nhân viên ở bên cạnh.
Nhân viên thấy thế lập tức gõ vang chiêng đồng, trong giây lát đã thu hút người đi đường bu lại, mọi người khe khẽ bàn tán là đang xảy ra chuyện gì, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888712/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.