"Tại sao hắn lại ở đây?"
Anh đại tức giận túm lấy cổ em trai Từ Tam, trước mắt hắn không phải là một Hoắc Khiêm bị giam cầm, phải được giấu kín dưới anh mặt trời. Mà là một người bằng xương bằng thịt đang bị vây bởi cả đám phụ nữ, kêu khóc cầu cứu, mật độ dày đặc đến mức không có ai có thể chen chân vào.
"Gần đây các người rất thân thiết, những gì anh nói chú đã quên sạch." Anh Đại nhếch miệng cười, kiểu cười gượng giận dữ.
"Ai thân thiết với ai? nếu không phải là anh bảo giám sát bọn họ, anh nghĩ... em muốn đi sau đuôi thằng khùng với con heo mập đó?"
Lý do hắn hàng ngày phải kè kè bên cạnh, là ngăn chặn Hợi miệng rộng không biết gì mà vô tình đưa Hoắc Khiêm đến trước mặt Bồ gia, tránh cho chuyện khủng khiếp đó xảy ra thì hắn cần phải theo sát cả ngày lẫn đêm. Nhưng đó là lúc mới bắt đầu và dần dần mọi thứ đã thay đổi.
"Không muốn? anh thấy chú rất vui vẽ thì đúng hơn, nhớ kĩ...sau khi đám người Bồ gia rời khỏi, là lúc chúng ta xử lý Hoắc Khiêm? đến lúc đó chú mà ngăn cản anh không ngại xử luôn cả chú."
"Em..."
Vừa rồi nếu không phải Hoắc Khiêm ra tay cứu, thì hắn đã về hầu phật tổ. Ngày đó đến, hắn thật sự có thể ra tay giết Hoắc Khiêm...Nhưng khoan hãy nói đến việc của tương lai, vì hiện tại bọn họ có thể dẫn được Hoắc Khiêm rời khỏi đây được hay không là một chuyện cực kì khó với ba anh em họ Từ.
"Đủ rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-uyen/437040/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.