“Luật..Luật...!!!”
Hoắc Phi có chạy theo sau nhưng không đuổi kịp được Hoắc Luật, khi hắn ra tới nơi thì Hoắc Luật đã ngồi trong xe, đánh một vòng lớn rồi phóng xe đi mất.
'Vèo...!!!!”
Cát bụi tứ tung, bay hết vào người của Hoắc Phi.
“chết tiệt..!!”
Hoắc Phi tức tối xoay người vào trong, lúc này mọi người trong đại sảnh đều đã đứng dậy.
“Luật nó đi đâu..” Lữ Trị lên tiếng
“con không biết”
Hắn đi thẳng lên lầu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp Dục Uyển đang vác ba lô từ trong phòng đi ra.
Mặc dù cầu thang rất rộng, ba bốn người cùng đi một lúc cũng không là vấn đề. Nhưng tại làm sao, cô đi sang trái thì hắn sang trái. Cô đi sang phải thì hắn cũng lếch sang phải. Thậm chí cô nhắm thẳng mà đi, hắn cũng chặn lại. Đây không phải là cố ý gây sự thì là gì.
“Anh muốn gì” Dục Uyển khó chịu nhìn thẳng vào hắn
Hoắc Phi nhếch miệng cười, hắn bất ngờ bước tới áp sát Dục Uyển, ép cô lên tường, rồi khẻ nâng cằm cô lên.
“Khi nào... chúng ta có thể tiếp tục chuyện tối qua, mày thấy tối nay thì thế nào”
Nếu hắn không nhắc đến thì Dục Uyển có thể cho qua, bây giờ nghĩ lại cô tức đến phát điên. Hắn dám giả chết gạt cô, làm cô sợ đến phát khiếp vì nghĩ mình đã hại chết hắn.
Dục Uyển nghĩ mình phải cứng rắn hơn với Hoắc Phi, cứ “nhẹ nhàng” mãi không phải là cách hay. Cô mỉm cười đáp trả, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay Hoắc Phi vuốt ve và di chuyển...
“tôi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-uyen/436979/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.