“chúng ta hãy chọn nơi khác, chỗ này không được đâu...”
“sao lại không được...chỗ này là thích hợp nhất, chúng ta sẽ làm nó ngay tại đây”
“nhưng mà... lỡ có ai đó nhận ra chúng ta thì...thì...”
“bình tĩnh lại đi...tôi biết đây là lần đầu tiên của anh nên có chút ngượng ngùng... nhưng hãy tin tôi, sau ngày hôm nay anh sẽ thấy nó rất là tuyệt”
“nhưng mà...”
“không nhưng nhị gì nữa...nhấc mông lên”
“tiểu thư...”
“nhấc mông lên...”
Chỉ có âm thanh mà không có hình ảnh, thật khiến người ta hại não vì quá tò mò không biết chuyện gì đang diễn ra bên trong chiếc xe đó.
Họ chỉ có thể dựa vào những gì mình nhìn thấy và nghe được để tượng tượng ra cảnh tượng bên trong xe, nhưng lâu lâu lại có tiếng động phát ra, đi cùng là hình ảnh chiếc xe cứ “nhấp nhô” lên xuống. Như khích lệ họ đang đi đúng hướng, cứ thế mà phát huy. Tưởng tưởng thỏa sức bay cao và bay xa....
“Á..a..!!!”
Tiếng hét của người phụ nữ bất ngờ vang ra khỏi xe.
“xin lỗi...xin lỗi...”
Tiếng người đàn ông cuống cuồng xin lỗi.
“hu...u...!!! đau chết tôi mất...đừng có nói xin lỗi nữa, mau lấy nó ra nhanh lên, tôi không thể chịu nổi nữa...hu..hu...”
“Dạ...! Dạ...”
Trong khi hai người đó không biết đang làm gì trong xe, thì bên ngoài giữa quản trường trung tâm thành phố, mấy trăm con mắt của người đi đường đang nhìn vào họ.
“mẹ ơi! Sao chiếc xe đó cứ lắc lư vậy...” Một đứa trẻ hiếu kỳ chỉ tay vào chiếc xe phía trước.
“không được nhìn, đi thôi con”
Bà mẹ cuống cuồng lấy tay che mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-uyen/436971/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.