Thời gian trôi qua trong phòng vẫn không có thay đổi gì nhiều, cũng tiếng ngái ngủ của Dục Uyển và tiếng hít hở đều đặn của Hoắc Phi, nhìn họ là biết ngủ say như chết.
Thỉnh thoảng Hoắc Phi cũng có trở mình, xoay về hướng khác vài lần. Nhưng lần nào cũng tìm về với cơ thể mềm mại ấm áp của Dục Uyển, xem cô như chiếc gối mà ôm chặt.
“Ưm..m..!!!”
Sau mấy tiếng đồng hồ thì âm thanh thứ ba trong phòng cũng xuất hiện. Dục Uyển đã tỉnh dậy, cô mở mắt ra...
Đập vào mắt chính là chùm đèn thủy tinh đang lắc lư. Trước khi định hình được câu hỏi “đây là đâu” thì cô đã cảm nhận được sự “tấn công” mãnh liệt từ phía bên hông.
Hóa ra, hơi thở nóng thổi vào cổ Dục Uyển hàng tiếng đồng hồ liền, không phải là nguyên nhân chính đã đánh thức cô dậy, mà là thứ cứng rắn nóng hổi đang cọ sát vào đùi Dục Uyển lúc này. “tiểu phi tử” vẫn giương cao cờ từ nãy giờ chưa có phút giây nào là hạ xuống.
“mày chịu tỉnh rồi sao”
“đồ khốn! anh đang làm cái trò gì vậy...mau thả tôi ra”
“Á...a..!!”
Dục Uyển vừa mở miệng chửi có một câu thì bàn tay luôn đặt trên ngực cô nãy giờ, bất ngờ ra sức bóp thật mạnh.
“tao phát hiện gần đây mày rất thích mắng người thì phải, tính xấu này cần phải nên sửa...đây là anh trai tốt nhắc nhỡ mày...đàn ông không thích phụ nữ quá hung dữ” Hắn cúi người thấp xuống bóp mặt lấy càm của Dục Uyển, chế ngự sự ương bướng của cô
“Có anh trai nào lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-uyen/436968/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.