Nhưng lúc này ánh sáng cũng đã triệt để trở lại, bão cát cũng đã qua đi. Hắn khuôn mặt nhíu lại có chút chua chát, lắc đầu mấy cái tiến về phía đồng bạn ở đối diện, ra dấu rút lui. Nhưng lúc này, cảnh tượng trước mắt hiện ra rõ ràng khiến tên Thiên Cảnh này sắc mặt tái mét. Bởi ở phía trước kia. Du Tần đang vác một nhân ảnh trên vai, nhân ảnh này một cánh tay cũng đã bị xé ra. Đối phương đang cầm lấy cánh tay này nhấm nháp như đang nếm thử một món ăn vậy, miệng be bét máu mỉm cười. Nhân ảnh bị xé xác kia y phục chính là..... của ám bộ Thông Thời Các. Vừa nhìn sang bên này, Du Tần cũng đứng khựng lại, sắc mặt cũng hệt như tên Thiên Ma kia, trợn tròn cả kinh. Bởi hắn cũng không thấy Lý Quý đâu, mà lại có hai tên Thiên Ma Thông Thời Các khác một trái một phải đang đứng công kích màn chắn. Tên Thiên Cảnh kia sắc mặt chấn kinh tột độ, nhìn về Du Tần hai chân run rẩy, miệng lắp bắp. - Không sai được. Là ngạ….chính là ngạ quỷ của chiến trường Bách Băng giới…. Hắn đưa hai tay ra vô thức lùi về sau, lắc đầu liên tục. - Là… là hiểu nhầm… là hiểu nhầm…chúng ta… chúng ta là đồng... . “Phập…” . Hắn quay xuống, đã thấy một thanh đao quỷ dị đã xuyên thấu bụng mình, khuôn mặt trợn tròn liếc ra sau. Không thể tin vào mắt mình, bởi người cầm đao kia… …. chính là đồng bạn Thiên Ma nãy giờ cùng hắn công kích màn chắn. Thanh đao kia không chút thương tiếc rút ra, cạnh của thanh đao kéo cả nội tạng ra phía sau lưng. Hắn quỳ thụp xuống, ôm lấy vết thương đang chảy máu dưới bụng. Khuôn mặt trợn tròn không tể tin được tràng cảnh trước mắt. Miệng thều thào. - Quỷ… gặp…quỷ… Nhất thời một bàn tay thô bạo từ sau lưng nhấn xuống đầu hắn. Chỉ thấy khuôn mặt hắn chấn kinh tột độ. - Đừng, ta là... . “Phập” . - Ặc…ta… Lại một tiểu kiếm nữa từ tay nhân ảnh sau lưng cắm thẳng đến cổ. Năm ngón tay trên đầu thô bạo ấn xuống. Khói đen bốc lên từng đợt. “Sưu Hồn Thuật” Đối diện, Du Tần nhìn tràng cảnh xảy ra trước mắt thì càng khó hiểu hơn. Thả thi thể trên vai xuống, ánh mắt vô cùng đề phòng. Lúc này thời tiết đã trở lại như lúc đầu, hệt như chưa từng có bão cát lướt qua. Hà Dạ Tư từ bên trong nhìn ra tràng cảnh người đối phương tàn sát nhau ở bên ngoài cũng vô thức đề phòng cầm lấy bảo khí lên tay. Qua chừng mấy cái hô hấp, nhân ảnh ở phía sau thả tay ra. “Ù..ù..ù…” Thi thể tên Thiên Ma kia đang ngả xuống đã bị một lực hút ở sau mạnh bạo kéo ngược trở lại. Cả cơ thể giật giật liên hồi. Làn da bắt đầu nhăn nheo lão hoá thấy rõ. Du Tần vừa thấy tràng cảnh kia thì thở phào, nhưng vẫn không dấu nổi chấn động. - Là đệ ? Thấy nhân ảnh kia gật đầu. Du Tần bật cười một tràng thống khoái. - Hahahaha. Khá lắm… khá lắm. - Đệ thật là nhiều bí mật còn dấu ta a ! Bên trong màn chắn, Hà Dạ Tư nghe cuộc hội thoại kia, dù đã biết trước kẻ mang Thông Sa Diện cùng Phong Lai Y ở sau chính là Lý Quý, nhưng vẫn vô thức run lên cầm cập. Bởi… nàng đảo mắt một vòng. Hà Dạ Tư thấy rõ ràng Du Tần miệng be bét máu mỉm cười, đang cầm lấy cánh tay của tên Thiên Ma Thông Thời Các kia cắn xé. Đích xác là đang ăn sống thịt người, mặt vô cùng hưởng thụ. Nhưng chưa hết. Ngay trước mặt nàng, Lý Quý lại đang dùng pháp môn tà đạo nào đó với tên Thiên Ma còn lại. Khiến cơ thể hắn đang khô rút lại thấy rõ, tóc tai đã bạc trắng, mắt lồi ra ngoài, hơn nữa làn da nhăn nheo càng lúc càng khô rốc đang dần dần trở thành màu đen. Khuôn mặt phía sau Thông Sa Diện cũng ngửa lên mỉm cười vô cùng thống khoái. Hà Dạ Tư lúc này ánh mắt chấn động tột độ, vô thức lẩm bẩm. - Ma đầu… là hai tên ma đầu…. Hiển nhiên lúc này, Hà Dạ Tư đã triệt để bị doạ sợ, màng chắn không những không hạ xuống.... ....mà còn được nàng gia cố thêm. Qua chưa tới nửa khắc. “Phịch…” Cơ thể tên Thiên Ma Thông Thời Các kia đã triệt để khô róc lại. Dường như đã chết rất lâu rồi vậy… Lý Quý mới thở phào, biến thân trở lại hình dáng ban đầu, thu hồi mặt nạ da người kia. Nhìn sang Du Tần đang lấy binh khí phanh thây tên Thiên Ma Thông Thời Các kia, hắn bật cười. Chợt như nghĩ gì đó, vội liếc sang màn chắn. Chỉ thấy Hà Dạ Tư đang cúi gằm chẳng biết nghĩ gì. - Dạ Tư nàng sao còn... chưa mở màn chắn linh lực ra a ? Chỉ thấy Hà Dạ Tư chậm chậm ngước lên, khuôn mặt không dấu nổi sợ sệt. - Hai ngươi… hai ngươi… Lý Quý ánh mắt chợt loé, như hiểu ra gì đó, liếc sang Du Tần cười khổ. - Nàng mở ra đi a, ta sẽ từ từ giải thích ! - Không !
Thấy nàng ta quyết liệt trả lời như vậy, khuôn mặt Lý Quý lúc này vô cùng đặc sắc. Vội nhìn sang bên kia. - Du huynh, đừng ăn nữa. Lớn chuyện rồi ! Du Tần nghe vậy giật thót, vội lau miệng hốt hoảng đi đến. - Sao vậy ? Lại có người tới ? Lý Quý nở nụ cười vô cùng khó coi, chỉ chỉ vào Hà Dạ Tư. - Huynh mau giải thích với nàng ta đi a, nàng ta nhất quyết không chịu mở ra a. - Cả ngươi nữa ! Nghe tiếng quát của Hà Dạ Tư, Lý Quý cười khổ. - Được, ta sẽ giải thích a. Du Tần nghe đến đây bật cười, liếm mép mấy cái nhìn vào Hà Dạ Tư. - He he he. Tiểu Thẩm à, mở ra đi… Thẩm không mở… ta ăn thịt cả thẩm đấy ! - Khốn kiếp, huynh vẫn còn tâm tư đùa giỡn được a. Nàng ta thật bị doạ sợ rồi kìa. Thấy Lý Quý bộ dạng hệt như mèo dẫm đuôi, Du Tần cười nắc nẻ. - Được, đươc, ta chỉ đùa mà thôi a. Ta tuyệt đối không ăn người nhà đâu a ! - Con mẹ nó, lại nữa !!! - Ái dà, quen miệng. Xin lỗi đệ a ! . . . . . . . . Sau gần một canh giờ đứng dưới nắng gắt của sa mạc Kim Sa giới giải thích, thậm chí còn dùng cả khổ nhục kế kể khổ. Cuối cùng Hà Dạ Tư mới ậm ừ mở ra màn chắn kia. Lý Quý bộ dạng vô cùng đê tiện tiến vào, vừa đến gần đã bị Hà Dạ Tư nhăn mặt chặn lại. - Ngươi chớ có lại gần ta. Chỉ thấy hắn cười khổ, gãi gãi đầu. - Ta cũng đã giải thích ngọn ngành cho nàng rồi mà a ! Hà Dạ Tư nhìn về phía xa, thấy Du Tần vẫn đang chăm chú lấy bảo khí phân các khối thịt thì nhíu mày. - Khốn kiếp, Du huynh có nỗi khổ thì không nói, hơn nữa cũng là người ngoài không liên can đến Hợp Hoan Tông. - Còn Lý Quý ngươi… ta thật chẳng hiểu ngươi nghĩ gì trong đầu. Ngươi lén lút học mấy pháp môn công kích của các môn phái khác cũng không nói đi, hà cớ gì Dục Thi Quyết, bí pháp hấp thu độc môn của Thi Tông ngươi cũng…. Thấy Hà Dạ Tư khuôn mặt quyết liệt, Lý Quý cười hắc hắc, bỉ ổi tiến đến, mặc cho Hà Dạ Tư đẩy ra, vẫn cố áp sát lại, ôm chầm lấy eo thon kia, nhất quyết không buông. Nàng ta vừa nhăn nhó, vừa đẩy hắn ra. - Ngươi… khốn kiếp. Thiếu chủ Hợp Hoan Tông lén học Dục Thi Quyết. Thi Tông nhất định sẽ cùng Hợp Hoan Tông không chết không thôi. - Con mẹ nó, ta mặc kệ Thi Tông, chuyện sau này để sau này tính. Còn bây giờ, nàng càng đẩy, ta càng ôm chặt đấy a ! Hà Dạ Tư thấy vòng tay hắn đang siết chặt lại, có đẩy thế nào cũng không được, khuôn mặt có chút phức tạp thở dài.... cũng thôi giãy dụa nữa. - Ngươi thật vô pháp vô thiên, thiếu suy nghĩ, chẳng biết sau này Hợp Hoan Tông đi về đâu a ! Lý Quý liếc sang Du Tần, thấy ông ta đang ngồi quay lưng cắt cắt xẻ xẻ thì cười hắc hắc, một tay lần mò lên nhũ phong bên trên, tay còn lại thì luồn vào hạ khố của Hà Dạ Tư. Nàng ta thấy vậy thì giật thót, quay phắt ra sau trợn trừng. - Ngươi…. “ummmm” Hà Dạ Tư chưa kịp nói hết câu đã bị Lý Quý khoá chặt môi đỏ, đôi mắt mở lớn vô cùng phức tạp. Thấy bàn tay bên dưới của Lý Quý như yêu xà len lỏi xuống hạ thân mình quấy phá. Chỉ thở dài một cái, cũng không có hành động gì nữa. “Xoẹt….” Du Tần đang mải mê chợt quay lại. - Hử ? Thấy Lý Quý cùng Hà Dạ Tư đã biến mất, chỉ còn một hòn đá trên lưng Tích Dịch. Du Tần trợn tròn bật cười. - Ha ha ha ha. Quả thật là sung mãn a. Vừa mới thọ thương mà vẫn còn khí lực… ta quả thật là phục ngươi rồi a. Chợt Du Tần nheo mắt lại, cười còn lớn hơn nữa. - Không biết chừng trở ra…. ….tiểu thẩm lại hết giận ấy chứ ! Ha ha ha ha ha. Ông ta liền đứng dậy, huýt sáo gật gù. - Như vậy cũng tốt, ta cũng không cần cố kị quay lưng che chắn a. Thật là khổ cái thân này mà…. . . . . .
. . Chừng hai canh giờ sau. Lúc trở lại ra ngoài, Du Tần đã dọn sạch sẽ không còn chút dấu vết gì, đang nhàn nhã cưỡi Tích Dịch. Quả thật như ông ta nói. Hà Dạ Tư lúc này thần sắc có chút khác lạ, cũng không còn đề cập đến vấn đề ban nãy nữa. Dù đã che đi khuôn mặt nhưng vẫn thấy ánh mắt có chút xấu hổ. Du Tần quay sang đã lấy lưng hắn vết thương đã băng bó cẩn thận, chắc chắn là Lý Quý không thể tự làm được. Nhất thời bật cười khoái chí, đưa ngón tay cái lên, nháy mắt mấy cái. Lý Quý lúc này hệt như vừa mới lao lực xong, mi mắt nặng trĩu. Nhìn sang cười khổ, không lâu sau mới nghe tiếng hắn. - Du huynh, đoạn đường phía trước, có vẻ không dễ dàng chút nào rồi. Nghe đến đây, cả Du Tần lần Hà Dạ Tư đều nhìn qua. Lý Quý nheo mắt lại, nhìn về phía trước. - Ta sưu hồn tên Thiên Cảnh kia, vẫn còn nhiều chi ám bộ như vậy mai phục ở trước nữa. Những tên này chỉ là mở màn thăm dò thôi. Du Tần ánh mắt đanh lại. - Vô lý… làm sao có thể. Lão Triệu cùng thân cô ta vô cùng thân thiết, ta trước đây còn nhỏ cũng rất thường gặp lão, Triệu Cao Vương cũng rất hoà ái, làm sao lại… Lý Quý gật gù. - Đúng vậy. Du Phụng đã đánh tiếng trước, không thể có chuyện Triệu Cao Vương gây khó dễ được, nhưng như vậy lại càng khiến ta khó hiểu hơn. Bởi qua kí ức của tên kia, các chi ám bộ này là tu sĩ chính quy được Thông Thời Các đào tạo bài bản. Không thể có chuyện có người ngoài điều khiển được. - Tên kia cũng chỉ biết là cấp trên giao phó, dường như cũng không hề biết đến việc Du Phụng đã báo trước với Triệu Cao Vương. - Còn một vấn đề nữa, qua kí ức của hắn, trước khi chết, đã nhận ra huynh là người của Băng Cung, vì vậy mới thất thố đình chỉ, lúc đó ta mới đắc thủ. - Qua đây có thể thấy, có một thế lực khác dưới quyền Triệu Cao Vương…. ….đang nhắm đến việc thủ tiêu chúng ta và… …. Không đánh chủ ý đến huynh, hoặc có thể nói, sự xuất hiện của huynh…nằm ngoài dự đoán ! Du Tần ánh mắt đanh lại, vô cùng âm trầm gật đầu. - Đúng vậy. Nắm được quyền bính, rõ ràng chức vụ cũng không hề thấp. - Cho chúng ta đi qua truyền tống trận, sau đó bày trận mai phục, rõ ràng đã thấy mục đích. - Nhưng tại sao lại đánh chủ ý đến đệ cùng Dạ Tư ? Cả hai cũng chẳng có mục đích xấu đến Thông Thời Các, hơn nữa… một Thiên Cảnh trung kỳ, một Địa Cảnh hậu kỳ nào có thể gây ra được chuyện gì cho nơi này a. Hà Dạ Tư chợt trầm ngâm. - Phải chăng vì ngăn chặn chúng ta đến gặp Tiêu Mộ Đình ? Lý Quý thở dài, khuôn mặt có chút trầm ngâm. - Cũng có thể là nguyên nhân này. À Dạ Tư, trước đây nàng đào thoát khỏi nhóm tam trưởng lão Tiêu Mộ Đình, có bị gây khó dễ như thế này ? Chỉ thấy Hà Dạ Tư mỉm cười. - Dù Tiêu Mộ Đình thật sự chán ghét ta, nhưng lúc đó biết ta bỏ đi, cũng không hề ngăn cản. Chỉ thấy khuôn mặt hắn đanh lại. - Vậy sao trước đây Tống Thanh Thư lại nói nàng thương tích đầy mình khi rời khỏi Kim Sa Giới ? Hà Dạ Tư đôi mắt đen láy chợt động. - Thì ra thiếu chủ... cũng quan tâm ta như vậy ! Thấy Lý Quý nhướng mày, nàng ta mới bật cười. - Chuyện này là chủ ý của Đường gia, trong giả có thật, trong thật có giả. Dường như cũng biết bản tính phong lưu đa cảm của Tống Thanh Thư, nên tạo dựng tình huống như vậy để ta dễ gặp gỡ tiếp xúc hắn hơn thôi a. Dù Tống gia có cho người điều tra, cũng dễ phát hiện ta thật sự đến từ Kim Sa giới a ! Hắn nghe vậy như lâm vào trầm tư. - Du huynh chắc chắn không phải. Còn nàng lúc rời đi không có phát sinh gì, nhưng lúc trở lại Kim Sa giới thì lại…. - Ý của ngươi là ? Thấy Hà Dạ Tư quay phắt sang. Lý Quý hít một hơi thật sâu, nở nụ cười gằn. - Khả năng rất lớn… ….là nhắm vào ta !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]