Chương trước
Chương sau
Du Tần chỉ cười khì khì, cắm gằm mặt xuống đống đồ ăn bên dưới.
- Tiểu Kê, ta phải công nhận. Động thiên pháp bảo này của ngươi quả thật là bảo vật hiếm có a !
Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt chợt động, chẳng biết nghĩ gì, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
- Đây là Tử Loa Ốc, cũng không phải của ta, mà của một người bằng hữu…
Nãy giờ im lặng, chợt Hà Dạ Tư liền hỏi.
- Là nữ tử ?
Lý Quý thấy biểu hiện của Hà Dạ Tư liền khuôn mặt thoáng qua dị sắc, qua mấy hô hấp mới bật cười.
- Dạ Tư quả thật tinh ý, vị bằng hữu tri kỉ này cùng ta vào sinh ra tử. Chắc giờ nàng cũng an an ổn ổn ở Thi Tông rồi !
Khuôn mặt Hà Dạ Tư liền biến sắc.
- Thi Tông ? Ngươi sao lại kết giao bằng hữu với bọn khiển thi này ? Khi xưa Thi Tông là một trong những thế lực tà phái chống đối Hợp Hoan Tông nhất đấy ! Ta thật chẳng biết ngươi đang nghĩ gì a.
Hắn như không nghe thấy lời nàng ta, mà ánh mắt lại nhìn A Xi nép bên cạnh Hà Dạ Tư, khuôn mặt như thất thần.
“Hồng Nhược Lan nàng… lâu nay ra sao… ?”
“Còn cả nha đầu Kiều Nhi… chẳng biết hiện tại như thế nào ? Đoán chừng giờ... cũng đã lớn bằng A Xi A Mịch”
.
.
Nhìn khuôn mặt thất thần của Lý Quý, Hà Dạ Tư chỉ thở dài, nhất thời chẳng biết nói gì. Đối diện, Du Tần đang cặm cụi, quay lên thấy ánh mắt hắn nhìn vào hai nữ hài. Bất giác đảo mắt sang, khi nhìn thấy hai nữ hài bên cạnh. Khuôn mặt của y chợt sáng rỡ lên.
- Nhãn cầu xanh lục, lại còn xinh xắn thế kia, Miêu Linh Tộc ?
- Ai dà, Tiểu Kê, ngươi không biết đấy, thịt của Miêu Linh Tộc là cực phẩm, chẳng thua kém thịt tu sĩ Mạn La Cốc trước đây đâu !
Nghe vậy, Lý Quý giật thót, Hà Dạ Tư cũng giật thót. Đồng thời trợn tròn nhìn sang Du Tần, không cần nói cũng biết hai tiểu nữ kia sợ hãi như thế nào. Đều vô thức núp sau Lý Quý cùng Hà Dạ Tư, cả người run rẩy nhìn sang Du Tần vô cùng đề phòng.
Hà Dạ Tư ánh mắt thoáng qua sát ý, nhìn về Du Tần, thấy hắn vẫn đang mải mê ăn uống, liền liếc sang Lý Quý.
- Nhân thực ? Ngươi… ngươi…
- Khốn kiếp, ngươi điên thật rồi !
Thấy nàng ta nổi giận đùng đùng, đang định đứng dậy bỏ đi. Lý Quý tặc lưỡi.
- Ấy, Du huynh chỉ là thích nói đùa thôi. Ngươi đừng tin a !
- Sư phụ, người sẽ ăn thịt hai chúng ta ?
Nhìn khuôn mặt rưng rưng của A Xi A Mịch, Lý Quý chửi thầm trong bụng, nở ra một nụ cười dễ nhìn nhất.
- Ai da, tất nhiên là không rồi . Du thúc thúc chỉ là nói đùa thôi a.
Hắn vội liếc sang Du Tần, khuôn mặt như van nài nháy mắt mấy cái.
- Du huynh, huynh đừng đùa nữa a.
Thấy bộ dạng của hắn, Du Tần ánh mắt đầy tiếu ý, nở một nụ cười hiền hoà nhìn sang bên cạnh gật đầu mấy cái.
- Thấy hai nữ hài này xinh xắn lém lỉnh, ta mới đùa một chút, các ngươi cần gì sợ hãi như vậy ?
Lúc này A Xi A Mịch khuôn mặt mới giãn ra, nhưng Hà Dạ Tư thì dường như có chút bất thường. Nàng cũng chẳng phải ngu ngốc, hiển nhiên đã nhận ra gì đó. Nhưng dù sao cũng chỉ nghi ngờ, mặt khác sợ A Xi A Mịch sợ hãi, cũng không có nói ra, chỉ là ánh mắt nhìn về Du Tần lẫn Lý Quý có chút sắc lẹm.

Du Tần dường như cũng không quan tâm, vừa ăn vừa liếc sang Lý Quý.
- Đệ không hấp thu hai tiểu nữ này ? Chẳng lẽ đệ…
….muốn bồi dưỡng ?
Chỉ thấy Lý Quý thở dài, nhìn sang A Xi A Mịch mỉm cười, sau đó quay sang Du Tần khẽ gật đầu. Chợt Du Tần gật gù, vừa ăn vừa nói chầm chậm.
- Miêu Linh Tộc là một tộc bộ ít người ở Đại Hà giới, sống du mục rải rác ở thượng nguồn Thanh Nguyệt giang. Mệnh danh là đứng đầu trong tam đại lô đỉnh cùng với Hạ Nguyệt Tộc và Phượng Thải Tộc.
- Không chỉ bởi Chí Âm Chi Thể, mà tu sĩ Miêu Linh Tộc hấp thu đan dược lẫn thực vật linh thảo vô cùng tốt, cơ thể không hề đào thải dược chất như tu sĩ bình thường. Vì vậy rất nhiều thế lực tìm kiếm người của tộc này để làm lô đỉnh.
Nghe đến đây, không chỉ Lý Quý cùng Hà Dạ Tư chăm chú, mà ngay cả A Xi A Mịch cũng dỏng tai lên vô cùng tập trung.
Cũng chẳng có gì khó hiểu vì hai tiểu nữ này từ nhỏ đã lớn lên ở Băng Cung, vì vậy rất tò mò về gốc gác của mình.
- 800 năm trở về trước, Di Mộc Tông chính là một trong những môn phái cự đầu của Đại Hà giới. Người của tông phái này khi xưa còn được đồng đạo lẫn phàm nhân gọi là các vị thần rừng, bởi khả năng khiển mộc vô cùng đáng sợ.
- Nhưng chỉ vậy cũng chưa đủ khiến Thần Mộc Tông hoàn toàn thâu tóm được Đại Hà giới. Bởi nơi này cũng không thiếu các tộc quần lẫn tông phái lớn mạnh khác.
- Cho đến 150 năm sau, khi Di Mộc Tông đột nhiên kết minh với….
Du Tần chợt quay sang nhìn A Xi A Mịch.
…. Miêu Linh Tộc !
- Lúc này Di Mộc Tông triệt để đập tan các thế lực chống đối khác, trở thành thế lực đứng đầu Đại Hà giới, thanh thế cực thịnh. Giống như Thông Thời Các của Triệu Cao Vương ở Kim Sa Giới này vậy.
- Các giới lân cận đều vô cùng bất ngờ với sự trỗi dậy của Dị Mộc Tông.
- Hơn 80 năm Dị Mộc Tông lên làm bá chủ, các thế lực Đại Hà giới lẫn các giới khác cài cắm vô số tay chân vào, mới phát hiện ra một bí mật động trời. Đó là Miêu Linh Tộc…
…. Lại có pháp môn đặc biệt, khiến khả năng khiển mộc của Dị Mộc Tông… gia tăng phạm vi tấn công.
Lý Quý cùng Hà Dạ Tư cả kinh, đồng thời nói.
- Thần thức ?
Du Tần ăn một miếng cá, khuôn mặt vô cùng mãn nguyện. Nhìn lên trời gật gật đầu.
- Chính xác ! Hẳn các ngươi cũng đã rõ với tu sĩ, linh lực bên trong đan điền là nguồn năng lượng, còn thần thức bên trong thức hải của tu sĩ chính là khả năng điều khiển. Linh lực càng dồi dào, thi triển pháp môn sẽ càng bạo liệt. Thần thức càng mạnh, thi triển pháp môn càng tinh tế.
Nghe đến đây, Hà Dạ Tư gật gù.
- Chả trách Dị Mộc Tông khi có Miêu Linh Tộc lại có thể thống nhất Đại Hà giới.
Du Tần bật cười, ánh mắt thâm ý.
- Nhưng mà tiểu thẩm à, chỗ sung sướng nhất cũng chính là chỗ đau đớn nhất….
- Thứ khiến Di Mộc Tông lên đến đỉnh phong, cũng là thứ dìm Dị Mộc Tông xuống tận cửu phủ.
Nghe hắn trêu ghẹo mình, Hà Dạ Tư không chút nào để ý, chỉ lâm vào trầm tư. Chợt nghe giọng khàn khàn chầm chậm của Du Tần.
- Các thế lực của Đại Hà giới phát hiện ra việc này, liền âm thầm kết minh, tấn công Miêu Linh tộc như sét đánh. Vì quá bất ngờ, Dị Mộc Tông không kịp cứu viện. Trong hai ngày một đêm, hơn một nửa tộc quần này tử vong, cao thủ Thiên Cảnh, Quân Cảnh tử vong gần hết.
- Miêu Linh Tộc lúc này phân ra bốn phương tám hướng bỏ chạy tán loạn, mới may mắn bảo toàn được số tộc quần ít ỏi còn lại. Nhưng việc này cũng đặt dấu chấm hết cho 80 năm thống trị của Di Mộc Tông.
Chỉ thấy Du Tần thở dài.
- Môn phái này còn thảm hơn, bị vây công hoàn toàn diệt môn, chỉ còn rải rác vài người may mắn sống sót. Dần dần tuyệt tích ở tu chân giới, chẳng còn nghe thấy tiếng tăm gì nữa.
- Sau này Miêu Linh Tộc tộc quần đã không còn nhiều nữa, phân tán rải rác khắp Đại Hà giới, chẳng còn tác dụng lớn như lúc kết minh với Di Mộc Tộc trước kia. Vì vậy các thế lực dần dần quên lãng năng lực của Miêu Linh Tộc, mà chỉ còn biết đến tộc quần thiểu số này với khả năng lô đỉnh cực phẩm mà thôi.

Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt đăm chiêu.
- Thì ra là vậy, chẳng trách hai tiểu nữ hài này tiếp thu công pháp rất nhanh a !
Du Tần nghe đến đây lắc đầu.
- Tiểu Kê nhầm rồi, đây là thiên phú thần thức của Miêu Linh tộc, cùng với hai tiểu nữ này lanh lợi sáng dạ, còn pháp môn hỗ trợ mà ta nói kia.... đã tuyệt tích từ rất lâu rồi !
- Thiên phú thần thức ?
Nghe đến đây, ánh mắt Lý Quý chợt loé.
“Thiên phú thần thức vậy…. nếu công kích thần thức thì sao ???”
“Tố Tâm Kinh cũng là một lựa chọn không tệ….”
Chợt hắn thở dài, nhìn sang hai tiểu nữ bên cạnh.
- Chẳng dấu gì Du huynh, ta thật ra trước đây muốn bồi dưỡng hai tiểu nữ này một phần cũng để kiểm nghiệm một chuyện, đó là Chí Âm Chi Thể này nếu tu luyện pháp môn Thải Dương Bổ Âm thì khi giao hoan, có bị mất đi toàn bộ tu vi hay không.
Hắn cười khổ.
- Băng Cung của huynh tài lực đã có sẵn, cao thủ nhiều như mây thì không nói. Hợp Hoan Tông ta, Thiên Cảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Muốn luyện đến Địa Cảnh không biết bao nhiêu năm, thật sự nhìn thấy hai nữ hài này mất sạch tu vi thật đáng tiếc, bởi vậy ta mới nghĩ ra ngu kiến kia.
- Bấy giờ nghe qua lời huynh, ta rốt cuộc biết hai tiểu nữ này nên đi theo con đường nào rồi a !
Lý Quý nhìn sang A Xi A Mịch.
- Ta nói ra việc này. Hai nha đầu ngươi có trách ta không ?
Chỉ thấy A Mịch ở sau lưng chợt vòng tay qua cổ ôm lấy hắn.
- Người không hấp thu, không giết hai tiểu nữ. Còn dạy cho chúng ta công pháp, A Mịch nào dám trách ngươi a.
- Sư phụ, ta cũng vậy.
Chỉ thấy A Xi đang núp sau lưng Hà Dạ Tư nhìn sang gật đầu mỉm cười. Thấy vậy, khuôn mặt Lý Quý cũng giãn ra.
Chợt nhìn sang Du Tần đã thấy khuôn mặt ông ta vô cùng chấn động. Nhìn hắn chăm chăm như thất thần.
- Ngu kiến ?
- Không…. Tiểu Kê, ngươi… ngươi…
…Nói không sai chút nào. Nếu hai tiểu nữ này tu luyện pháp môn thải dương bổ âm, trong lúc giao hoan, lại hấp thu ngược trở lại dương khí, có khả năng…
…tu vi sẽ không bị mất sạch a.
Nghe đến đây, Lý Quý cùng Hà Dạ Tư đều thất thố nhìn sang.
Du Tần thất thố đứng dậy, đi tới đi lui.
- Khốn kiếp ! sao ta lại không nghĩ ra vấn đề này. Nếu như Chí Âm Chi Thể không bị mất sạch một thân tu vi, thì đây đơn thuần chính là một kho linh lực di động khổng lồ với người dục tu.
- Nam tử dục tu giao hoan với Chí Âm Chi Thể hiệu quả thậm chí còn nhiều hơn nữ tử tu luyện thải dương bổ âm không biết bao nhiêu lần.
- Khoan đã, việc này chỉ thuận lợi xảy ra… nếu như…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.