Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu.
Bên ngoài tiếng mưa càng lúc càng nặng hạt.
Trong gian phòng ánh đèn dầu leo lắt.
Chỉ thấy lúc này A Xi lại thay cho A Mịch ngậm lấy mao côn gân guốc bên dưới, miệng lưỡi ra sức mút chặt lấy, đầu lưỡi đảo quanh dường như đã thuần thục hơn. Ngược lại, A Mịch lại ngồi lên lên mặt Lý Quý, cả người hơi ngả ra sau, giật nẩy run rẩy liên hồi. Khuôn mặt đỏ bừng lên, hai mắt nhìn xuống có chút miên man.
- Ưm…ư… đại nhân có thích không ? Là nhũ mẫu dạy ta như vậy đấy a…
Chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý có chút tiếu ý, hai vươn lên xoa nắn hai toà tiểu phong bên trên, đầu lưỡi ra sức dày vò hạ thân mềm mại bên dưới. Còn ngửi thấy một cỗ mùi hương nữ tử xông lên mũi mãnh liệt, có chút khó tả. Dù không dể ngửi, nhưng lại khiến hắn rạo rực vô cùng.
Hơn nữa bên dưới hạ thân, miệng nhỏ của A Xi lại kích thích liên hồi, dù không điêu luyện như nữ tử dục tu, nhưng lại có một ý vị khác lạ. Hắn có chút tiếu ý, thi triển ra Thiệt Xà của Băng Cung.
A Mịch hai mắt nhắm nghiền, bất ngờ cảm giác bên dưới hạ thân cảm giác khác lạ, giật mình mở mắt ra, mắt xanh ngọc tròn xoe.
- Đại nhân… ngươi… sao lưỡi người… lại dài như vậy a ?
Chỉ thấy Lý Quý đầu lưỡi ve vuốt âm hộ bên dưới, nâng người tiểu nữ này lên nháy mắt bật cười.
- Ta là ma đầu lưỡi dài đây. A Mịch có sợ không ?
Chỉ thấy tiểu nữ này, nhìn xuống trợn tròn nuốt nước miếng mấy cái, không dấu nối sợ hãi nhưng vẫn lắp bắp.
- Ta… ta không sợ.
- Thật không sợ ?
A Mịch chẳng biết nghĩ gì, gật đầu.
- Đại nhân không xem chúng ta như lô đỉnh, không giết hai tỷ muội ta. Ta… ta sao phải sợ a…
Bên dưới dù đang ngậm lấy đầu mao côn của hắn, nhưng A Xi cũng liếc lên nhìn chiếc lưỡi dài kia mà biến sắc. Nhưng khi nghe thấy tỷ tỷ mình nói vậy, cũng gật đầu mấy cái. Nhất thời nhắm nghiền mắt không để ý nữa.
Chỉ thấy hắn bật cười một tràng, hạ cơ thể của A Mịch xuống, đầu lưỡi lúc này chẳng khác gì yêu xà, đảo quanh bên dưới vô cùng điêu luyện, khiến tiểu nữ này cả người nóng ran lên, co giật liên hồi. Nhưng Lý Quý hắn cũng biết giới hạn, cũng không có tiến vào âm hộ, sợ vô tình làm rách xử nữ mạc của tiểu nữ này.
Chẳng biết qua bao lâu, chỉ còn nghe tiếng rên rỉ ư ư của A Mịch phát ra ngắt quãng, khiến A Xi bên dưới cũng trố mắt. Nhưng tiểu nữ này cũng đã thấy qua Lý Quý cùng Du Thanh Nhược giao hoan qua, cũng biết tỷ tỷ mình là đang cảm thấy sung sướng, bất giác bật cười.
“Đại…nhân…ưm..ư….ưmmm”
“Ta… ta… nhột… nhột quá….”
Từng tiếng rên rỉ khiến Lý Quý ánh mắt có chút tiếu ý, đầu lưỡi tiến lên mò mẫn hạt ngọc nhỏ ẩn bên trong lớp thịt, đảo quanh dày xéo. A Mịch tiếng rên rỉ càng lúc càng yếu ớt, sau đó thì im bặt như cắn chặt răng. Qua mấy cái hô hấp cả người bỗng giật nẩy liên tục.
“A…ư…..ta…ta…”
Lý Quý cũng không dừng lại, càng dày xéo hơn. Bất giác…
“Phụt….phụt…”
Chỉ nghe tiếng động nhỏ, nước tiểu văng tung toé khắp nơi, cả mặt hắn cũng không tránh khỏi. Bất giác hắn trợn tròn đình chỉ. Chợt nghe tiếng A Mịch lắp bắp.
- Đại nhân… ta không cố ý… ta không cố ý…
Thấy cả người A Mịch run rẩy, Lý Quý đang trố mắt bất giác bật cười lắc đầu. Đầu lưỡi chợt vươn một vòng liếm láp trên khuôn mặt mình rồi thu vào. Thấy hành động của hắn, nữ tử kia gật thót.
- Đừng… bẩn..bẩn…
Hắn cũng không có trả lời, lúc này chỉ cảm thấy một cỗ ngai ngái xen lẫn với vị mặn nhàn nhạt trong miệng, khẽ cười nhìn lên.
- Cũng không đến nỗi khó ngửi a !
- Đại nhân… ta… ta…
- Ưmmm….ư…
Chưa nói dứt lời đã lấy đầu lưỡi hắn lại vươn ra dày xéo hạ thân bên dưới, khiến A Mịch hạ thân đang nhạy cảm bất giác rên rỉ. Nhưng lần này ánh mắt tiểu nữ lại nhìn xuống, có chút mê li cũng chẳng biết nghĩ gì.
Lý Quý đang ra sức liếm láp, bất ngờ cảm thấy bên dưới miệng của tiểu nữ còn lại đã buông ra. Hắn cũng không để ý bên dưới lắm, nhưng bất ngờ, mao côn như có gì đó đang đè nặng lên. Lý Quý bất giác trợn tròn, nghĩ gì đó bỗng cả kinh vội nâng A Mịch lên, liếc xuống.
Lúc này chẳng biết ai xui khiến, A Xi lại đang tìm cách cho hạ thân của mình vào dương vật gân guốc bên dưới. Lý Quý có chút hoảng vội la lên.
- Đừng ! Chớ làm rách xử nữ mạc của ngươi !

A Xi bên dưới giật bắn mình, nghe vậy chợt cười hì hì.
- Đại nhân yên tâm, ta cũng biết chuyện đó a. Để tiểu nữ hầu hạ ngươi a !
Lúc này Lý Quý hắn mới thở phào, thì ra là A Xi cũng không phải cho vào âm hộ, mà chẳng qua từ chỗ hắn nhìn xuống thì mới có chút lầm tưởng. Tiểu nữ này… lại là bắt chước Du Thanh Nhược, cho vào hậu đạo của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Quý vô thức nhăn mặt, tặc lưỡi.
- Này, được rồi a. Của tiểu nữ ngươi bé thế kia, làm sao có thể….
Chỉ thấy A Xi một tay cầm lầy mao côn bên dưới, có chút chật vật ngồi xuống, cũng không có ngước lên nhìn hắn mà nói nhỏ.
- Tiểu nữ thấy của nhũ mẫu cũng nhỏ như vậy, mà đại nhân cũng có thể vào được mà a !
Thấy biểu tình của A Xi, Lý Quý nuốt nước miếng mấy cái. Nhìn lên bên trên.
- Này A Mịch, giúp tiểu nữ kia một tay !
Lúc này, A Mịch đang miên man chợt mở lớn mắt, nhìn xuống gật đầu. Vội tiến ra sau giúp tiểu muội mình. Chỉ thấy hai nữ tử này cặm cụi một lúc, chợt A Xi ngồi xuống. Khuôn mặt nhắm nghiền nhăn nhó, đau đớn cũng không cần phải nói.
Nhưng tiểu nữ này lại vô cùng cứng đầu, dù khuôn mặt đỏ ran lên nhưng vẫn cắn răng. Từng chút một từng chút một ngồi xuống để mao côn to lớn kia tiến vào. Chẳng nói cũng biết là Lý Quý cảm thấy một cỗ chật chội như muốn bóp nghẹt hạ thân mình vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận, còn có cả khoái cảm mãnh liệt nữa.
Nhất thời hắn khẽ cười gượng dậy, phối hợp với tiểu nữ A Xi, khẽ nâng hạ thân lên, còn A Xi thì lại cắn răng hít sâu mấy hơi ngồi bệch xuống.
Chẳng nghe bất cứ tiếng động của ma sát da thịt phát ra. Nhưng mao côn lớn hơn cả cổ tay tiểu nữ hài đã thật sự hoàn toàn mất hút bên trong hậu đạo nhỏ ửng hồng kia. A Xi vừa ngồi bệch xuống, khuôn mặt non nớt nhăn nhíu lại, cảm thấy mình đã hoàn toàn cho được hạ thân lớn gân guốc kia vào thì thở dốc liên hồi.
- Đại… đại nhân người thấy không ? Ta có thể… nuốt được ngươi a !
Không chỉ tiểu nữ này mà Lý Quý nhìn tràng cảnh kia cũng phải tặc lưỡi. Gật gù bật cười, đưa ngón tay cái lên.
- A Xi thật là khá a. Khiến ta bất ngờ không thôi ! Nhưng phía sau thật sự vô cùng đau đớn khó chịu đấy a!
Chỉ thấy tiểu nữ này thấy hắn khen ngợi thì khuôn mặt đau đang nhăn nhó chợt cười khì khì.
- Tiểu nữ sẽ cố chịu đựng hầu hạ ngươi thật tốt a !
Dứt lời, cả cơ thể nhỏ nhắn của A Xi khẽ nhấp nhô lên xuống, tiểu nữ này dù miệng nói vậy nhưng khuôn mặt lại vô cùng đau đớn, mồ hôi đổ ra nhễ nhại. Nhưng lại cắn chặt răng không than vãn câu nào.
Lý Quý thấy vậy có chút thương cảm, nhưng thật sự khoái cảm bên trong hậu đạo vừa chật chội vừa nóng ran kia truyền đến quá mãnh liệt. Hắn cũng phải thở dốc mấy cái, nhắm mắt nằm vật ra. Cảm giác sung sướng lẫn đau rát đồng thời truyền đến vô cùng khó tả.
- Đại nhân, còn ta nữa !
Mở mắt ra đã thấy A Mịch từ lúc nào vòng chân qua mặt hắn, nhưng cũng không ngồi như ban nãy mà quay lại nhìn về phía muội muội mình, bờ mông trắng ngần cong vểnh lên. Khuôn mặt trắng trẻo nhìn xuống.
- Đại nhân có muốn vào của ta không ?
Nghe đến đây, Lý Quý vội trố mắt.
- Vào ?
Qua mấy hô hấp hắn mới hiểu ý của tiểu nữ này, bất giác bật cười một tràng.
- Ái dà, hai tỷ muội ngươi không phải người dục tu, nhưng quả thật rất có tiền đồ a !
Nhất thời, cũng không đợi A Mịch trả lời, đầu lưỡi hắn như yêu xà tiến ra bên ngoài, vuốt qua một vòng âm hộ, sau đó luồn ra sau.
Hai tay cũng vươn tới nhào nắn bờ mông trắng nõn kia, khẽ mở ra hai bên. Đầu lưỡi nhắm vào cúc hoa nhỏ hồng kia thô bạo tiến tới. Nhưng cũng chẳng biết vì đầu lưỡi không lớn bằng hạ thân, hay vì mềm mại hơn. Mà A Mịch cũng không có biểu hiện quá đau đớn. Còn nhàn nhã nhìn hắn tò mò, thỉnh thoảng còn bật cười khúc khích nữa.
Cũng là lần đầu tiên hắn dám dùng thiệt xà mà tiến vào hậu đạo, bởi nơi này cũng chẳng sạch sẽ gì, nhưng chẳng biết tại sao khi thấy hai tiểu nữ này, hắn lại không có cảm giác kia. Cũng không ái ngại mà tiến vào.
Nhưng đầu lưỡi lại vô cùng nhạy cảm, chỉ cảm thấy một cỗ chật chột như bóp nghẹt mình, đầu lưỡi truyền đến vị vô cùng khó tả. Nhưng hắn cũng không có đình chỉ, từng chút một từng chút một tiến sâu vào bên trong.
Bất ngờ đầu lưỡi chạm đến vật gì đó, chỉ thấy vừa mềm vừa nóng, vị truyền đến vô cùng khó nếm. Hắn bất giác co rụt lại, hai mắt trợn tròn, rùng mình mấy cái. A Mịch thấy biểu hiện của hắn khó hiểu nhìn xuống.
- Đại nhân, sao người lại run rẩy vậy a ?
Chỉ thấy khuôn mặt hắn cười khổ, không lâu sau thì nháy mắt như có tiếu ý, cũng không có trả lời. Đầu lưỡi cũng tiến vào trở lại, nhưng hiển nhiên không dám tiến sâu vào nữa. Mà đảo quanh cuộn lại dày xéo ở bên trong, dường như cũng cảm thấy hắn đang quấy phá. A Mịch dù có chút khó chịu, nhưng thấy ánh mắt nhắm nghiền bên dưới, nhất thời cũng im bặt.
Hiển nhiên cảm giác cùng một lúc dày xéo cả hai tỷ muội song sinh vưu vật như thế này, cũng là lần đầu tiên hắn nếm qua. Khoái cảm không cần nói cũng biết, cả người rạo rực như lửa đốt. Cùng với A Xi càng lúc nhấp xuống càng nhanh, cũng chẳng biết vì đã quen thuộc với vật cứng kia, hay hậu đạo đã giãn ra, mà cũng không còn biểu hiện nhăn nhó nữa.
Ngược lại người nhăn nhó lại là Lý Quý, hắn cũng không mang tâm lý dày vò, cũng không dùng pháp môn Thải Âm Bổ Dương, qua chừng mấy chục cái hô hấp. Cả người chợt run rẩy từng cơn, vì lưỡi vẫn còn bên trong hậu đạo A Mịch dày xéo, chỉ thấy miệng Lý Quý vô thức phát ra tiếng rên nho nhỏ.
Chợt hạ thân giật nẩy mấy cái, tinh khí ồ ạt phóng xuất không chút lưu giữ vào động huyệt chật chội nóng bỏng kia. Cảm giác khoan khoái đê mê truyền khắp cả cơ thể không sao tả hết.
Nhưng ngặt nỗi là nha đầu A Xi bên dưới dường như vẫn chưa biết, ra sức nhấp xuống, khiến Lý Quý đang nhạy cảm giật nẩy liên hồi cười khổ không thôi.
Chẳng biết qua bao lâu.
Kì quái là rốt cuộc người bị dày vò lại chính là Lý Quý hắn, cho đến lúc phóng xuất lần thứ hai, hắn đã triệt để chịu không nổi nữa, phải rút lưỡi ra, lên tiếng than vãn đình chỉ. Nữ hài tử bên dưới mới biết hắn đã phóng xuất.
Lúc rút ra, không cần nói cũng biết tinh khí nhầy nhụa, còn xen lẫn một màu vàng nhuộm cả một mảng giường.
Nhưng cũng chẳng biết có phải vì đống hậu quả của chính mình nên không ái ngại như của Du Thanh Nhược, hay cảm kích muốn ghi điểm trong mắt hắn. Mà hai tiểu nữ này không chút cố kị, lại trực tiếp dùng miệng liếm sạch, còn dày vò hắn phóng xuất mấy lần nữa mới buông tha.
Rốt cuộc đến giữa đêm mới kết thúc, hai tiểu nữ hài này cùng Lý Quý đều mệt lả ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mấy ngày sau.
Bên trên một vùng hoang mạc xa tít tắm không có điểm cuối.
Có ba đầu Tích Dịch bóng lưỡng, lớn hơn 3 trượng, lướt đi trên sa mạc nhanh thoăn thoát.
(*Tích Dịch: Rắn mối )
Để ý mới thấy bên trên có ba nhân ảnh cả người trùm kín bố y, hai nam một nữ.
Chính là Lý Quý, Hà Dạ Tư cùng….
.
.
….Du Tần !
.
Chỉ thấy ngồi trên đầu Tích Dịch, Du Tần vô cùng thích thú, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, mặc cho 4 phía đều là sa mạc trải dài tít tắp.
- Ai dà, Tiểu Kê à. Ta cứ tưởng trước đây đệ nói chơi, nhưng lại thật sự làm được a.
- Hahahaha. Thống khoái, thật thống khoái ! Con mẹ nó, lão đầu họ Hướng kia đem người đến không thấy ta, không tức điên mới là lạ a.
Lý Quý khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, nhìn lên mặt trời chói chang bên trên nheo mắt.
- Du Huynh à, huynh nên tiết kiệm sức lực một chút, quãng đường còn dài lắm a !
Du Tần khuôn mặt không dấu được tiếu ý, vươn rộng hai tay, ngửa khuôn mặt đầy sẹo lên trời hít một hơi thật sâu.
- Tiểu Kê thứ lỗi cho ta nhiều lời, nhưng thật sự phải bị cầm tù….
…..mới biết giá trị của tự do a !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.