Chương trước
Chương sau
Nghe đến đây chỉ thấy hắn ánh mắt chợt loé, bật cười.
- Ai dà. Ta cũng là may mắn được Du gia đề bạt thôi a, tu vi ta cũng chỉ bằng cô nương, nào có thể làm nên trò trống gì chứ !
Khuôn mặt Du Thanh Nhược thoáng khựng lại, nheo lại nhìn Lý Quý chẳng biết nghĩ gì, qua mấy hơi thở chợt mỉm cười. Ngọc thủ lấy nước bên dưới nhẹ nhàng cọ rửa cho hắn.
- Đại nhân thật là khiêm tốn, một người tu vi chỉ ở Địa Cảnh, còn không mang hai họ Du, Đường, mà lại trở thành Hộ Pháp của bản tông, đây chính là việc ngàn năm qua chưa từng xuất hiện a.
Nghe đến đây, hắn ánh mắt khẽ động.
“Thì ra việc ta trở thành khách khanh hộ pháp đã truyền đến Băng Cung…. Chả trách nữ tử này tu vi chỉ ngang bằng nhưng lại đề phòng lẫn khách khí với ta như vậy”
“Nhưng chẳng trách nàng ta lại thấy kì lạ như vậy, việc tu vi Địa Cảnh trở thành hộ pháp của Băng Cung, cũng có chút khó coi a !”
Chợt nhớ đến lão bằng hữu, Lý Quý có chút kinh nghi.
- Này, chẳng phải Viên Tam cũng là hộ pháp của Băng Cung, chẳng phải họ Du Đường, nhưng tu vi cũng chỉ Địa Cảnh hậu kì đó sao ?
Vừa nghe đến Viên Tam, nữ tử này ánh mắt trợn tròn.
- Đại nhân, Viên Tam là ai a ?
Chỉ thấy hắn nhướng mày.
- Chính là lão già Tổng quản của Vạn Nhẫn Trang hiện tại, người đầu tiên từ Bách Băng Giới đến đây đấy !
Khuôn mặt nữ tử vô cùng đặc sắc, bật cười.
- Ai dà, đại nhân không biết rồi, ông ấy cũng chính là thúc thúc của ta, cũng là người đứng đầu chi thứ 3 của Du gia. Tên thật là Du Lã, tu vi chân chính là Thiên Ma trung kì mà a ?
- Cái gì ?
Chỉ thấy Lý Quý quay phắt ra sau, nhìn Du Thanh Nhược chăm chăm. Khuôn mặt giật giật liên hồi. Thấy nàng ta chẳng có biểu hiện gì giống nói đùa. Hắn vội quay lại, khuôn mặt trầm xuống.
- Con bà cái lão già dê này. Gì mà Địa Cảnh đại thành, gì mà gần đất xa trời chứ…. Thật là chơi đùa với ta mười mấy năm qua mà, uổng công ta coi là hảo bằng hữu a.
- Còn nữa… gì mà uống say xỉn đi không nổi, nhờ Tiểu Kê dìu về chứ. Cái lão già khốn kiếp này, đóng kịch thật hay a !
Nhìn bộ dạng thất thố chửi bới của Lý Quý, Du Thanh Nhược nhịn không được bụm miệng lén cười. Qua chừng mấy hơi thở, nghe tiếng khúc khích, chỉ thấy hắn liếc lên mỉm cười, nháy mắt mấy cái.
- Này… thúc thúc ngươi trêu đùa ta rõ khổ, hiện tại dày vò lão già kia không được, ái dà… bổn công tử đành phải dày vò ngươi thôi a !
- Ái dà… Băng Cung ta toàn bộ đều là lấy dục tu thân, đại nhân người phải biết lượng sức một chút, chẳng may ngươi có vấn đề gì. Ta không biết làm sao báo cáo với cao tầng a. Hi hi hi hi hi !
Thấy Lý Quý trêu ghẹo, Du Thanh Nhược nửa đùa nửa thật.
.
.
.

.
.
.
.
.
Qua chừng 4 canh giờ sau.
Trời lúc này mưa càng lúc càng lớn hơn, bên ngoài trời vừa tối vừa sương mù, chỉ thấy một mảng tối mịt. Ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp ồn ào ra. Cũng chẳng còn nghe thấy âm thanh khác.
Bên trong căn phòng, ánh lửa lập loè ánh lên mấy nhân ảnh.
“Ư…ư… ư…. đại..đại nhân nhẹ một chút….”
“Nhẹ… nhẹ một chút….Ơ….a….ưmmm”
Chỉ thấy lúc này, bên trên mộc sàng, nhân ảnh Du Thanh Nhược thượng đồn nhô cao, chống tay bên dưới, nhấp nhô liên hồi. Hai tiểu nữ tử ngồi bên cạnh, khuôn mặt chăm chú nhìn tràng cảnh phía trước, thỉnh thoảng còn nói với nhau gì đó, rồi cùng nhìn xuống hạ thân mình, khuôn mặt đỏ ran lên.
Du Thanh Nhược lúc này cảm giác đau rát ở hậu đạo truyền tới đã triệt để lấn át cảm giác đau đớn bên dưới âm hộ lúc nãy. Khuôn mặt đỏ ran, mồ hôi ướt đẫm, nhịn đau quay ra sau.
- Đại… nhân.… người… người lừa ta rõ khổ…ư..
Chỉ thấy Lý Quý khuôn mặt cũng đã đỏ ran lên, cũng chẳng phải đỏ vì linh tửu ban chiều, mà bởi dục vọng rạo rực đang thiêu đốt ngay lúc này. Hắn hạ thân không chút đình chỉ, nhìn cúc hoa chật chội của Du Thanh Nhược ôm chặt lấy mao côn gân guốc, bật cười một tràng.
- Ha...hahaha ha… ta nào có lừa gì cô nương a ?
Chỉ thấy cả người Du Thanh Nhược nhấp nhô, khuôn mặt nhíu lại cười khổ.
- Ưm… ư…Nếu biết đại nhân cũng là dục tu… ta cũng….
- Cũng thế nào ?
Chẳng trách tại sao nàng ta lại thất thố như vậy, mấy canh giờ hành sự liên tiếp, hơn nữa. Lý Quý lại không có dấu hiệu xuống sức. Hết dày vò âm hộ rồi đến hậu đạo, khiến Du Thanh Nhược cũng khốn khổ không thôi.
Nhưng nếu vậy cũng không có gì đáng nói, vấn đề là nàng ta cảm nhận rõ, dù có vận dụng pháp môn Thải Dương Bổ Âm đến tận cùng, nhưng từ nãy đến giờ, nàng….
…..lại là nạn nhân, cũng đang là người bị hút âm khí !
Cả người truyền đến cảm giác đau mỏi mãnh liệt, cơ thể hệt như mất dần sức sống vậy, ngay cả mở miệng cũng có chút khó khăn.
Thật sự là Lý Quý cũng không muốn dày vò nàng ta mà bởi, hắn muốn xác nhận về pháp môn của Băng Cung so với Hợp Hoan Tông. Trước đây chỉ giao hoan cùng Du Phụng, nhưng rõ ràng Du Phụng cùng Lý Quý không cùng một cấp bậc, hiển nhiên người thất thế chính là hắn.
Lúc này thông qua giao hoan cùng Du Thanh Nhược, cũng tương đồng cảnh giới với mình, Lý Quý mới có thể xác nhận, về pháp môn Thải Dương Bổ Âm, rõ ràng Băng Cung hơn hẳn Hợp Hoan Tông.
Hắn hiện cũng chẳng còn là một tiểu tử vô lo như lúc được Liễu Thanh bao bọc, mà hiện tại đã dần gánh trọng trách lớn hơn. Vì vậy, trong quá trình hoan ái, hắn cũng kiềm chế khoái cảm, âm thầm vận dụng Hắc Nhãn dò xét, tìm hiểu pháp môn Băng Cung vận dụng, âm thầm ghi nhớ để sau này cải tạo lại một chút pháp môn của Hợp Hoan Tông cho chúng đệ tử.
Có thể xác nhận suy đoán của mình, cùng với thấy cơ thể Du Thanh Nhược run rẩy từng đợt, tiếng rên rỉ càng lúc càng yếu ớt. Hắn mới đình chỉ rút hạ thân ra khỏi hậu đạo của Du Thanh Nhược.
Hiển nhiên thấy vật cứng đang dày xéo mình đã rút ra. Nàng ta liền thở phào nhẹ nhõm, nằm bẹp xuống, tranh thủ thở dốc, quay ra sau có chút phức tạp, nói không thành lời.

- Đại nhân… còn tiếp tục, không… không khéo dày vò ta chết thật a !
Thấy Lý Quý không đáp lại, khuôn mặt có chút phức tạp nhìn xuống. Lúc này bên dưới mao côn gân guốc kia có không ít vật thể lạ dính vào. Du Thanh Nhược khuôn mặt đỏ ran lên, vội định vươn người tới ánh mắt khẽ nhăn lại, toàn thân cảm vừa yếu ớt hệt như hữu khí vô lực.
Chỉ nhìn sang hai nữ tử bên cạnh.
- Hai ngươi đến dọn dẹp một chút.
Khuôn mặt cười khổ liếc lên.
- Đại nhân bỏ quá cho, cũng vì…
Lý Quý lúc này cả người cũng có chút mỏi, ngồi bệt ra, tựa lưng ở phía đối diện bật cười.
- Không cần lo lắng, cũng là dục tu, tình huống này ta cũng gặp qua không ít.
Chỉ thấy hai nữ tử kia tiến đến đối diện, vì cũng chưa từng thấy qua việc này bao giờ, nhất thời nhìn xuống hạ thân Lý Quý nuốt nước miếng mấy cái có chút phức tạp, không biết làm gì cho phải.
- Còn không biết dùng miệng ?
Nghe giọng của Du Thanh Nhược, hai nữ tử kia chợt giật thót. Nhìn xuống thải phẩn nhuộm nâu bên dưới nhất thời run rẩy. Hai mắt đỏ ran như muốn khóc. Bất ngờ Lý Quý chẳng biết lấy đâu ra một mảnh vải ướt đưa đến. Nhìn kỹ mới thấy cũng chính là y phục ướt sũng của hắn ban nãy.
- Thôi được rồi, dù sao hai tiểu nữ này cũng không phải dục tu, cũng không có kinh nghiệm, không cần làm khó bọn hắn.
Thấy Lý Quý khuôn mặt không chút cảm xúc mở miệng, Du Thanh Nhược dường như sợ hắn không hài lòng, vội lắp bắp.
- Đại nhân, bọn hắn chỉ là lô đỉnh, người…
- Được rồi, không cần nói nữa. Bọn hắn dùng miệng nuốt xuống thì khó ngửi chết đi được, ta nào dám hôn, đúng không A Xi, A Mịch nhỉ ?
Thấy Lý Quý bật cười mở lời giải vây, hai nữ tử kia gật đầu liên hồi, ánh mắt hiện lên cảm kích. Chỉ thấy nữ tử tên A Mịch ở gần Du Thanh Nhược vội tiến đến dùng y phục ướt sũng kia nhanh chóng vệ sinh sạch sẽ hạ thân hắn, dường như sợ Lý Quý đổi ý vậy.
Còn nữ tử tên A Xi thì vội tiến đến, ánh mắt cảm kích khẽ vươn đầu tới hôn lên môi Lý Quý khiến hắn cũng bật cười bất ngờ không thôi, cũng vì chưa có kinh nghiệm, tiểu nữ hài này chỉ môi chạm môi mà thôi. Hắn cảm thấy nữ hài này có chút run rẩy, hơi thở dồn dập, dường như vẫn còn hồi hộp.
Rút miệng ra, thấy Lý Quý nhìn mình cười như không cười, A Xi mới cúi gằm.
- Đại nhân, đây cũng là lần đầu tiên tiểu nữ hôn người khác. Cho nên… cho nên…
Bất ngờ Lý Quý bật cười gượng dậy, vòng tay qua eo tiểu nữ này, kéo vào lòng mình xoa đầu. Nhìn về phía Du Thanh Nhược.
- Này Thanh Nhược, hai nữ hài này vừa xinh xắn, lại lanh lợi, thật sự trở thành lô đỉnh ta có chút tiếc nuối ! Hấp thu xong, hai nữ hài này cũng mất sạch một thân tu vi, triệt để trở thành phàm nhân rồi.
Nghe đến đây, hai tiểu nữ hài chợt nhìn lên trố mắt, vô cùng lo lắng sợ hãi. A Mịch bên dưới khuôn mặt đượm buồn run rẩy.
- Đại nhân, ta…ta không muốn trở thành phàm nhân.
Bên cạnh, A Xi cũng ngước lên, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn.
- Ta… ta cũng vậy. Đại nhân, chúng ta muốn trở thành tiên nhân, cứu giúp Miêu Linh Tộc khỏi thảm cảnh như chúng ta !
- Huhuhu. Xin đại nhân đừng hấp thu hai tỷ muội ta a ! Hai tỷ muội ta nguyện cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp đại nhân a !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.