Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy bên trên quả thật là một con bọ ngựa khổng lồ màu xanh thẫm cơ thể dài hơn 40 trượng, trên lưng có 6 chiếc cánh hệt như cánh tinh đình trong suốt. Còn thấy phát sáng các đường gân quỷ dị, đang nhẹ nhàng phe phẩy.
(*tinh đình: con chuồn chuồn)
Chỉ riêng đôi mắt lồi ra đỏ thẫm của đường lang này đã lớn hơn 2 trượng. Không chỉ vậy, để ý kỹ mới thấy hai chiếc râu đang phe phẩy tung bay trên đầu lại là hai độc xà màu xanh thẫm lè lưỡi dài, cả hai chiếc râu này đều đang di dộng như đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng đáng sợ nhất có lẽ hai lưỡi đao màu đỏ thẫm ở hai chi trước. Hai lưỡi đao răng cưa này dài gần 20 trượng, bên trên các lưỡi cưa lại đang nhấp nhô chuyển động như các làn sóng vậy.
Lý Quý lúc này hô hấp như đình chỉ, miệng ú ớ.
-… ái ì…u…ân ói ì…….ú ương….ái on ọ ựa… ấu í ày…. ?
Du Phụng nghe vậy liền thất thố mở tay bịt miệng hắn ra, Lý Quý nuốt nước miếng, nhìn lên bóng đen khổng lồ trên bầu trời.
Lý Quý trợn tròn cố gắng nói thật khẽ.
- Phu nhân nói thú vương ?
Ánh mắt Du Phụng đanh lại vô cùng cảnh giác, cũng không nhìn Lý Quý mà gật đầu.
- Ở Cấm Không Sâm Lâm này, Lục Dực Đường Lang đã tồn tại từ rất lâu rồi… hung thú này cũng là sinh vật duy nhất trong cả vạn yêu thú ở đây…
.
….. có thể phi hành !
.
Lý Quý miệng lưỡi đắng chát.
- Chả trách… ở một nơi không thể phi hành như thế này, con bọ que này chính là chúa tể a…
Chỉ thấy nàng ta nhíu mắt lại, dường như khó hiểu.
- Kỳ quái, Lục Dực Đường Lang này đã sống ngàn năm, mở ra linh trí. Bình thường chỉ ngủ từ năm này qua năm khác, rất ít khi ra khỏi tổ. Hà cớ gì lại….
- Yêu thú thời gian gần đây cũng càng lúc càng hung bạo, thậm chí thấy tu sĩ cao giai hơn cũng không cố kị mà tấn công. Ta cũng chưa nghe Cấm Không Sâm Lâm có hiện tượng này bao giờ.
.
.
- Phu nhân… phu nhân…
.
Nghe giọng Lý Quý thất thố, Du Phụng nhíu mày nhìn lên trên cảnh giác.
- Nhỏ miệng một chút, ngươi cần gì phải lớn tiếng như vậy.
Chỉ thấy giọng điệu hắn vô cùng chấn kinh, lắp bắp.
- Không, phu nhân… ngươi nói… ngươi nói chỉ có duy nhất Lục Dực Đường Lang này có thể phi hành…
- Nhưng… sao ta… sao ta…
Du Phụng liếc xuống, chỉ thấy Lý Quý mặt nhăn nhó, ngón tay đang chỉ chỉ tay về phía bên trái. Nàng ta khó hiểu nhưng vẫn nhìn theo hướng hắn chỉ.
Nhất thời...
....liền khựng lại như ngây ngốc, hai mắt trợn tròn.
- Làm… làm sao có thể ?
Chẳng trách tại sao nàng ta lại thất thố như vậy, bởi ở rất xa ngay hướng đang nhìn, từ trong làn sương mù có một bóng đen khác đang chuyển động trên các ngọn cây.
Dù từ xa thấy bóng đen kia rất nhỏ, nhưng khi so sánh với khu rừng dưới chân, có thể dễ thấy cơ thể kia khổng lồ chẳng kém Lục Dực Đường Lang là bao.
Tuy không rõ ràng lắm, nhưng có thể thấy đầy là một con dơi màu trắng toát, sải cánh ước chừng rộng hơn 40 trượng, mỗi lần dang rộng hai cánh da ra có thể thấy mỗi bên cánh, có một khuôn mặt độc xà quỷ dị đầy đủ ngũ quan đang chuyển động.
Trong đêm có thể thấy rõ đôi mắt màu tam giác xếch lên của yêu thú này phát ra ánh sáng đỏ chiếu soi cả một vùng.
- Bạch Dực Biên Bức…. Quân… Quân cảnh ???
- Làm…. Làm sao có thể ?
Lý Quý cười khổ, nói khẽ.
- Tại sao lại không thể ?
Ánh mắt Du Phụng nhìn nhân ảnh xa xa sắc lẹm.
- Nhất sơn dung bất nhị hổ, Lục Dực Đường Lang dù bình thường lười biếng nhưng linh trí chẳng khác gì nhân loại, làm sao lại để một yêu thú có thể tiến giai phi hành như mình xuất hiện chứ ?
(*Nhất sơn dung bất nhị hổ: Một khu rừng không thể có hai hổ, một lãnh thổ không thể có hai kẻ cầm đầu…)
Lý Quý khuôn mặt chấn kinh, cố gắng ổn định hô hấp, đang chăm nhìn về phía đầu Bạch Dực Biên Bức kia thì bất ngờ…
“Hú…… hú……”
.
.
“Ầm Ầm Ầm….”

“Ầm Ầm Ầm…”
.
.
Một luồng sóng xung kích từ xa tít phóng về phía nơi này khiến Lý Quý chấn kinh. Vì hắn đang nằm trên một thân cây rất cao nên có thể thấy rõ bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới.
Làn sóng kia là….
….thổi về hướng hắn.
Tuy di chuyển không nhanh lắm, nhưng đi đến đâu, khu rừng đổ rạp đến đó.
Vô số thân cây cổ thụ lớn mấy chục trượng bật gốc văng tứ tán, hệt như các cây cổ thụ này là một nhành cỏ nhẹ tênh vậy. Làn sóng kia đến càng lúc càng gần, Lý Quý khuôn mặt nhăn lại, cười khổ.
- Phu nhân… chẳng lẽ người không định….?
Du Phụng đang chăm chú nghe vậy liền nhìn xuống thoáng qua tiếu ý.
- Ngươi sợ ?
Lý Quý khuôn mặt vô cùng đặc sắc.
- Không hẳn… chỉ là trong hoàn cảnh này, ta và phu nhân vẫn…
Du Phụng nhướng mày, nhìn xuống hạ thân cả hai vẫn đang trần truồng, dính chặt vào nhau. Nàng ta chỉ cười khúc khích, chợt cúi xuống ôm lấy hắn, khẽ nghiêng đầu áp vào mặt Lý Quý.
- Khung cảnh này…. không kì vĩ sao ?
Chỉ thấy Lý Quý lẫn Du Phụng đều nghiêng đầu nhìn về một phía phía. Khuôn mặt Du Phụng đầy tiếu ý, còn Lý Quý thì trợn tròn. Bởi hắn thấy sóng xung kích kia càng lúc….
.
…..càng tiến gần đến đây.
.
Hắn nuốt nước miếng mấy cái, qua mấy hô hấp, chợt nhận ra gì đó, khuôn mặt càng lúc càng giãn ra.
Thì ra sóng xung kích càng tiến gần đến đây..... càng yếu, cho đến lúc còn cách thân cổ thụ của hắn mấy chục trượng thì biến mất.
Lục Dực Đường Lang lúc này cơ thể chợt động, bay vút về hướng đầu Biên Bức khổng lồ kia.
Nhưng rồi....chẳng có tràng cảnh đánh giết như đã nghĩ. Cả hai đầu yêu thú này bay vờn xung quanh nhau mấy vòng, sau đó đều hướng về phía Đông Nam của Cấm Không Sâm Lâm bay đi mất.
Lý Quý vừa định thần đã nghe giọng Du Phụng.
- Chẳng trách ta suy nghĩ mãi không ra, thì ra 2 đầu yêu thú này….
.
>
…. Là một cặp !
.
Lý Quý ánh mắt mở lớn, chợt cười khổ lẩm bẩm.
- Con bà nó, con bọ ngựa xanh xấu xí gầy teo này, kết đôi với con dơi trắng béo núc kia… chẳng biết sinh ra cái giống gì ?
Cả người Du Phụng rung lên từng hồi, rõ ràng là nhịn cười. Chỉ thấy ánh mắt nàng ta đầy tiếu ý nhìn xuống khuôn mặt thất thần của Lý Quý.
- Vậy nếu ta và Tiểu Kê kết đôi ….
.
.
….thì sẽ sinh ra cái giống gì nhỉ ?
.
Chỉ thấy Lý Quý đang thất thần liền trợn tròn, từ từ quay sang nhìn Du Phụng, chẳng biết nghĩ gì liền nhướng mày, cười như không cười.
- Chắc chắn không xấu xí như con bọ ngựa hoặc là con dơi mập kia rồi !
Du Phụng ngửa cổ cười một tràng lớn hơn nữa.
Không biết qua bao lâu mới định thần, nhìn về hướng hai yêu thú kia biến mất lâm vào trầm tư.
- Có gì đó bất thường…. hai đầu yêu thú này rõ ràng đang tiến về phía đông nam của Cấm Không Sâm Lâm….
Khuôn mặt Lý Quý cũng như lâm vào trầm tư.
- Vô lý, nơi đó chỉ toàn là yêu thú Nhân cảnh cấp thấp, cũng chẳng có linh dược kì trân dị thảo gì cả.
- Chẳng lẽ là….
Cả hai như nhận ra gì đó, nhất thời cùng nhìn nhau đồng thanh:
- Lối ra ?

Du Phụng vừa nói xong, ánh mắt như suy nghĩ gì đó, có chút không chắc chắn.
- Động vật lẫn yêu thú đều giống nhau, đó là có một giác quan kì lạ, có thể biết trước được tương lai hoặc môi trường thay đổi…. chẳng lẽ…
Lý Quý nhướng mày.
- Chẳng lẽ Cấm Không Sâm Lâm này….
.
.
…. sẽ có dị biến ?
.
Vừa nghe hắn nói đến đây, ánh mắt Du Phụng chợt mở lớn dường như nhận ra gì đó, nhìn xuống Lý Quý thật sâu, hắn lúc này chỉ nhìn về phía cánh rừng kia chăm chú nên cũng không thấy ánh mắt Du Phụng nhìn mình kì lạ.
Không lâu sau chợt nghe tiếng cười khúc khích của nàng ta.
- Hi hi hi. Mặc kệ đi, chuyện gì đến…
….thì sẽ đến… Tiểu Kê nhỉ ?
Lý Quý nghe vậy khuôn mặt cũng giãn ra, đầu gật gù.
Qua mấy cái hô hấp, chợt nghĩ gì đó, ánh mắt hắn lém lỉnh nhìn xuống bên dưới, sau đó lại liếc lên Du Phụng nháy mắt.
- Phu nhân à, chỉ vì con bọ mắt lồi cùng với con dơi mập kia….
.
…..ta đã gần đến… nhưng lại chưa đến a !
.
Nàng ta trố mắt, sau đó thì bật cười một tràng.
- Ha ha ha… Được ! Vậy để ta….
.
.
…..đưa Tiểu Kê đến nhé !
.
Nhất thời, cả hai liền bật cười khoái chí.
Trong đêm muộn ở Sâm Lâm này, chỉ còn thấy mập mờ cơ thể đầy vưu vật của một nữ tử loã lồ đang nhấp nhô, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khe khẽ đầy dụ hoặc.
.
.
.
.
.
.
.
Trưa ngày thứ chín bên trong Cấm Không Sâm Lâm.
Lúc này Lý Quý lẫn Du Phụng đã hoàn toàn ra khỏi bìa rừng.
Khung cảnh lạ lẫm hiện ra trước mặt, chính là một ngọn núi đá lớn khổng lồ, cao chọc trời. Phía trước cửa ngọn núi đá này có mấy cửa động cao hơn 2 trượng, bên trên có vô số dây leo rủ xuống che gần hết cửa động, bên ngoài nhìn vào có chút u ám.
Mỗi huyệt động đều cách nhau đều đặn 8 trượng. Lý Quý đảo mắt một vòng gật gù, vừa đủ 48 cửa động như vậy.
Cũng thấy Du Phụng cũng nhìn hết một vòng, chợt ánh mắt nhướng lên, dường như đã chọn được một huyệt động nào đó liền rảo bước đi. Lý Quý hiển nhiên lần đầu đến đây, Du Phụng đi đâu hắn liền theo đó.
Rốt cuộc nàng ta liền đi đến ngồi trước một huyệt động, nhắm mắt ngưng thần. Lý Quý ngồi xuống bên cạnh không dấu được tò mò.
- Sao phu nhân lại chọn cửa động này ? Ta thấy cái nào cũng giống cái nào a !
Khuôn mặt Du Phụng chợt động, thở dài sau đó mở mắt.
- Quả thật ta cũng chẳng biết miệng động chính xác là cái nào, chỉ là mấy lần trước, Tống gia dường như lúc nào cũng chọn vị trí này !
Lý Quý ánh mắt chợt loé.
- Đây là nơi có tu sĩ.... đi được xa nhất ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.