Du lão quái phất tay khinh thường. - Ta sợ cái chó gì… ta cũng đã nói qua, dưới Ma Quân, bắt được Du mỗ thật sự là si tâm vọng tưởng. - Hơn nữa, việc này ta biết ngươi biết, không hề có người thứ 3, nếu như bại lộ thì chỉ có duy nhất… . . - Du huynh yên tâm, việc này ta sẽ mang theo đến chết. Tuyệt không tiết lộ cho người thứ 3. Thấy Lý Quý không chút suy nghĩ cắt lời. Du Tần chợt nhoẻn miệng cười. - Ta cũng tin Tiểu Kê là người thông minh, sẽ không tiết lộ, nếu mở miệng… chỉ có một kết cục duy nhất chờ đợi ngươi… Hiển nhiên Lý Quý cũng biết kết cục mà Du Tần nói đến, thậm chí có thể nói, bí mật này cũng chẳng quan trọng kém Không Thư chút nào. Nếu bại lộ, bị các cự đầu tìm mọi cách bắt sống sưu hồn là cái chắc…. Thấy Lý Quý trầm xuống, Du Tần khuôn mặt như nhắc nhở. - Ta không tự nhận là mình giỏi, nhưng Tiểu Kê à, ta có thể tự nhận, tu sĩ mà ta ăn thịt qua, còn nhiều hơn nữ tử nằm dưới hạ thân ngươi không biết bao nhiêu lần…. - Từng ngóc ngách, từng kinh mạch, từng thớ thịt, giòn hay dai, ngon hay dở, không gì mà ta chưa nếm qua. - Đạo của ngươi là dục tu, còn ta nói khó nghe một chút là .... thực tu. - Phương pháp thì khác, nhưng bản chất không khác, phải kiên trì theo đuổi đạo mình đến cùng, người không có linh căn như chúng ta, đó là con đường duy nhất. Rồi sẽ đến lúc.... .... chính tay ngươi.... mở ra một cánh cửa mới. Nghe vậy, chỉ thấy Lý Quý gật đầu, chắp tay. - Lời vàng ngọc của Du huynh, ta xin khắc cốt ghi tâm. Nhưng ta có chút tò mò, tại sao huynh phải mạo hiểm cho ta.... ? Du Tần nghe vậy thoáng qua ngạc nhiên, sau đó mỉm cười. - Ta chưa bao giờ thấy thân cô quan tâm đến một nam tử khác như ngươi cả. Ta ban đầu vốn dĩ chỉ muốn cho một mình thân cô biết bí mật này, nhưng đáng tiếc… - Phật nhà không linh, trong mắt thân cô, ta chỉ là một tiểu tử điên khùng… luôn xem thường ý kiến của Du mỗ a. (*Phật nhà không linh: Đây là tâm tính bình thường của mỗi người, cho dù phật ở đâu cũng giống nhau, nhưng con người luôn tin phật tự ở nơi xa xôi cùng cốc sẽ linh thiêng hơn những chỗ ở gần nơi mình sinh sống. Câu này cũng có thể hiểu, có hai người cùng tài giỏi như nhau, người ta có xu hướng tin tưởng ngoại nhân hơn người trong nhà.) - Hãy coi như ta tặng một tri kỉ cùng cảnh ngộ như ngươi.... cũng như tặng cho thân cô đi a… Nghe đến đây, Lý Quý cười khổ. - Ai da… Du Tần huynh lần này nhầm rồi … ta cũng không ngại nói ra. - Ta và Du Phụng chỉ là đồng sàng dị mộng. Du Phụng vốn dĩ xuân tâm đã hướng về Tống Thanh Thư rồi a… (*Đồng sàng dị mộng: Chung một giường nhưng mộng tưởng khác nhau, không cùng lối đi…) Vừa nghe đến Tống Thanh Thư, Du Tần ánh mắt đanh lại. - Ta cũng biết thân cô là người mưu kế đa đoan, hơn nữa muốn đánh chiếm lấy Thất Thải giới này, ngoại trừ Hướng gia và Vạn gia, Tống gia bắt buộc phải nắm lấy. - Nhưng ta tin tưởng vào ánh mắt mình, lẫn cả ánh mắt của thân cô nhìn Tiểu Kê huynh không biết nói dối. Ngươi biết đấy, dù mưu thâm kế sâu, vẫn là nữ tử. - Con người nào phải sắt đá..... Nhân Phi Thảo Mộc, Khởi Năng Vô Tinh. (*Nhân Phi Thảo Mộc, Khởi Năng Vô Tinh: Con người dù có lạnh lùng vô tình đi nữa, cũng chẳng phải cây cỏ, ai rồi cũng phải có lúc yếu lòng, ai cũng có lúc có tình cảm) - Đầu tiên, thân cô nhắm đến Tống gia quá nặng chủ đích. Mặt khác, nam tử mà nữ tử Băng Cung dùng Nhất Chú Vĩnh Tâm chiếm lấy… . Đã bị u mê nói gì nghe nấy… còn gì thú vị nữa a ! Ngay cả nam tử chúng ta cũng vậy, thứ gì càng dễ đoạt lấy, càng không có khoái cảm… Lý Quý nghe đến đây liền cười khổ. - Thì ra trớ chú độc bộ kia tên là Nhất Chú Vĩnh Tâm… Chợt Du Tần ánh mắt có chút phức tạp. - Cứ coi như ta kết một mối thiện duyên với Tiểu Kê đi, với khả năng lẫn cơ duyên của ngươi, sớm muộn gì tiền đồ cũng sẽ vô hạn lượng, vì vậy hi vọng sau này, dù không có tình cảm đi chăng nữa… vẫn hi vọng ngươi không gây bất lợi cho Du Phụng thân cô a… Nghe vậy, Lý Quý thoáng qua bất ngờ, sau đó chắp tay. - Vạn Ban Giai Thị Mệnh, Bán Điểm Bất Do Nhân. (*Vạn Ban Giai Thị Mệnh, Bán Điểm Bất Do Nhân: Hết thảy do số mệnh, chẳng chút nào do người, mọi việc đều do số mệnh quyết định) - Nhưng Du huynh yên tâm, ta ân oán phân minh tuyệt không phải hạng người tráo trở. Nghe vậy, chỉ thấy Du Tần cười một tràng, nâng chén lên. - Ha ha ha… hay cho câu vạn ban giai thị mệnh. Mặc kệ đi. - Nam vô tửu như kì vô phong. Hảo huynh đệ, cạn nào ! (*Nam vô tửu như kì vô phong: Đàn ông không uống rượu giống như lá cờ không có gió, thiếu nam tính, sắc khí lanh lợi…) . Nghe vậy Lý Quý liền bỏ hết mọi chuyện khác ra sau, nâng chén ! - Hahahaha. Cạn ! Trong đêm vắng ở giữa Lục Ngục, chỉ còn tiếng cười nói vang vọng cả không gian. . . . . . . Thời gian thấm thoát thoi đưa. Xuân Hạ Thu Đông luân chuyển vừa vặn một vòng tuần hoàn. .
. Hơn một năm sau. Bên trong một gia trang người qua lại tấp nập, có một nhân ảnh già nua quát lớn. - Ngươi lười nhác quá đi thôi… Vạn trang chủ đã tăng cho ngươi lên hơn 9 vạn linh thạch mà chẳng thấy năng suất đâu cả suốt ngày ngủ gật, thật là thất vọng quá a. - Ngươi, cùng ngươi… hôm nay đón tiếp Lư lão bản. Còn ngươi, nhận đơn hàng này. . Nhân ảnh già nua kia bộ dạng vô cùng tận tâm, chợt có một bàn tay vỗ vai, ông ta chẳng thèm ngoái ra sau. - Vỗ vỗ cái gì, không thấy ta đang bận tối tăm mặt mũi hay sao ? . Ở phía sau, bàn tay kia vẫn vỗ vỗ đến, ông ta liền nhăn nhó chửi bới. - Khốn kiếp… không nghe ta nói hay sao…. . Chợt quay ra sau, khuôn mặt già nua kia trợn tròn, bất giác đầy tiếu ý. - Ngươi… tên khốn... - Tiểu Kê ngươi đã trở về rồi đấy à ? . - Ai da… Viên lão càng lúc càng có phong phạm tổng quản đấy a ! Hai nhân ảnh kia còn ai ngoài Lý Quý và Viên Tam. Nghe vậy, chỉ thấy Viên Tam đảo qua một vòng, ánh mắt cả kinh. - Còn ngươi… .... khác biệt nhiều a ! Thấy Lý Quý chỉ cười khì khì, Viên Tam liền nháy mắt. - Trang chủ đang ở hậu viên, ngươi trước báo cáo một chút. Ta và ngươi gặp lại sau a ! . . . - Ai da… Viên Lão không muốn nói chuyện thì thôi a. Ta đi tìm trang chủ đây ! Hắn bỏ đi nhưng cũng không quên quay lại trêu chọc. Hơn một năm rưỡi qua, khung cảnh chẳng khác gì lúc Lý Quý rời đi, dọc đường, không ít Luyện Khí Sư nhận ra hắn liền chào hỏi, Lý Quý cũng vô cùng khách khí đáp lễ. Không lâu sau. Đã thấy hắn đứng trước gian phòng của Du Phụng, Lý Quý chợt nghĩ gì đó liền nheo mắt, bên trong hiện ra rành rành. Chỉ thấy nhân ảnh Du Phụng đang cúi gằm như đang xem sổ sách gì đó. Nhưng nàng ta không ở một mình, phía nhau, còn có mấy nữ tử đang đứng nghiêm chỉnh chờ đợi. Bất ngờ, nhân ảnh Du Phụng bên trong thư phòng quay mặt như nhìn về phía hắn mở lớn mắt, khiến Lý Quý giật thót. Chưa kịp định thần đã nghe tiếng nói ở trong đầu. “Tiểu Kê đã đến sao còn không vào ?” Hắn nhất thời khuôn mặt giãn ra, cũng không cố kị mở cửa tiến vào. . . . . - Tình hình bên Tống gia thế nào ? Nghe Du Phụng bất ngờ hỏi vậy, mấy nữ tử kia vô thức liếc về nhân ảnh Lý Quý đang ngồi nhàn nhã ở sau có chút cảnh giác. - Không cần lo lắng, là người nhà cả. Lúc này, mấy nữ tử kia mới thở phào, một nữ tử hồng y chắp tay. - Tả sứ, Tống gia đã bắt đầu có động tĩnh, ngày mai sẽ đưa thiếp mời, dường như 1 tuần nữa sẽ bắt đầu mở lối vào mộ huyệt. Du Phụng gật đầu, chăm chú nhìn trục quyển bên dưới, cũng không có ngước đầu lên. - Bao nhiêu thiếp mời ? Nữ tử kia liền chắp tay khẽ cúi đầu có chút khó xử. - Tả sứ, ngoại trừ Mạn La Cốc bị các phe trung lập gây sức ép không tham dự, đệ tử cũng không biết được có bao nhiêu thiếp mời a ! Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt chợt loé. . “Du Phụng đã giải quyết Mạn La Cốc rồi sao ?” “Chỉ mới qua một năm mà…. nàng ta hành động như sét đánh, quả thật đáng nể a…” . - Còn phía Đường gia ? Nghe Du Phụng mở lời, một nữ tử bạch y khác liền chắp tay. - Tả sứ, Đường gia dường như vẫn không hề mở rộng sức ảnh hưởng sang giới khác, hiện tại chỉ đang tập trung quản lý các gia tộc ở Bách Băng giới.
Vừa nghe đến chuyện nội bộ của Băng Cung, Lý Quý liền nuốt nước miếng mấy cái, khuôn mặt khó xử chắp tay. - Phu nhân, ta đến lúc này có chút đường đột, khi khác ta sẽ trở lại a ! . . Vừa đứng dậy đã nghe tiếng Du Phụng nói chầm chậm. - Tiểu Kê cứ ngồi đó chờ ta một chút ! Dứt lời, chỉ thấy Du Phụng ngước mặt lên nhìn nữ tử hồng y. - Ngươi sang hầu hạ công tử một chút. Hắn nghe đến đây Lý Quý liền có chút ngạc nhiên, nữ tử kia cũng vậy. Du Phụng thấy vậy chỉ nhìn sang. - Ngươi chớ lo, công tử không phải người Băng Cung. . Lý Quý chưa kịp mở lời đã nghe Du Phụng nói tiếp. - Tiểu Kê dường như thời gian qua rất thân thiết với Du Tần nhỉ ! - Du huynh tính tình có chút cổ quái, nhưng quả thật vô cùng hào sảng. - Hắn nhường ngươi 3 tên Địa Cảnh, dường như cũng rất biết điều ! . Chỉ thấy Lý Quý đang thất thần thì bất ngờ, nữ tử mang hồng y kia đã đến đối diện quỳ xuống, nhẹ nhàng cởi hạ y của hắn ra. Lý Quý cười khổ, nhưng dù sao với Du Phụng cũng chẳng ngại ngần gì, cũng không có ngăn cản. Hẳn đảo mắt thấy nữ tử hồng y này khuôn mặt có chút non nớt, nhưng tu vi đã là Nhân Ma tầng 6 thì nhất thời thoáng chút kinh ngạc. Nhưng nói gì đi nữa, tu chân vẫn rất khó nhìn mặt để đoán tuổi thật. Lý Quý cũng ngã người ra sau, thoải mái thả lỏng cơ thể ra. Nhìn một vòng quan sát nữ tử bên dưới, chỉ thấy tóc suôn đen thắt bím hai bên, sóng mũi cao vút kết hợp với ngũ quan vô cùng xinh xắn. Nử tử kia nhìn Lý Quý khẽ cười có chút e thẹn, sau đó bỏ cho hạ thân hắn vào miệng nhỏ vô cùng nhuần nhuyễn. Lý Quý khẽ nhăn mặt rùng mình mấy cái, nhất thời nhìn xuống bật cười. . - Lần này Tiểu Kê về trễ hơn 2 ngày so với thông báo của Hướng gia ! Du Phụng vẫn đang chăm chú quan sát mấy quyển trục, cũng không quay lại mà nói vọng sang. Đằng sau, có 3 nữ tử khác nhìn sang hạ thân Lý Quý có chút e thẹn mỉm cười. Hắn cũng biết mấy nữ tử này đều là dục tu của Băng Cung nên còn có chút nghịch ngợm nháy mắt, miệng mỉm cười nói về phía Du Phụng đáp. - Ta có trở về gian nhà cũ trong rừng ngủ qua mấy đêm. Chỉ là có chút tò mò, dường như khoảng thời gian ta đi có người đến dọn dẹp vô cùng sạch sẽ a. . Du Phụng dù không quay lại nhưng hắn vẫn thấy nàng ta như cười. - Chắc là có cô tiên nào đấy xuất hiện đấy a ! Lý Quý nghe vậy liền cười rung cả ghế, không lâu sau mới nhịn được. - Đa tạ phu nhân ! . - Hiện tại gọi phu nhân rất dễ gây hiểu lầm đấy ! Nghe vậy, Lý Quý liền trố mắt. - Ta quên béng đi mất, cả chục năm qua đã quen miệng mất rồi. Chỉ thấy Lý Quý ngồi thẳng dậy, chắp tay nghiêm túc. - Hạ nhân Tiểu Kê, đa tạ trang chủ đại nhân a ! . . - Ra bên ngoài cố kị mới phải xưng hô thế, nơi này cần gì phải lễ nghi như vậy. Nhưng mà phải nói… bộ dạng này của ngươi… Du Phụng quay lại, nhìn hắn bên trên vô cùng nghiêm túc, còn bên dưới ngay cả quần... ...cũng không có thì bật cười một tràng. - Hi hi hi….rất có phong phạm, rất có phong phạm ! Không chỉ Du Phụng mà các nữ tử xung quanh cũng bật cười khanh khách, thậm chí nữ tử đang ngậm chặt lấy dương vật bên dưới của hắn cũng không nhịn được, phải nhả ra mà cười khúc khích. Nhất thời khiến bầu không khí có chút thoải mái hơn. Chỉ thấy Lý Quý ngã người ra sau, nhắm nghiền mắt, bộ dạng vô cùng thoải mái, mở miệng. - Phu nhân không còn cố kị mang người của Băng Cung đến, hẳn là Tống gia đã thôi điều tra ? Du Phụng bộ dạng vẫn vô cùng chăm chú quan sát các trục quyển, chỉ gật đầu. - Ngươi cũng biết đấy, dù muốn buông bỏ, nhưng không tìm ra hung thủ, việc này thực sự khiến Tống gia mất mặt, cứ mỗi hai tuần lại có người đến đây điều tra, cũng gây không ít phiền phức cho ta !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]