Chương trước
Chương sau
Đến sáng ngày thứ 3, Bách Phong rốt cuộc chỉ ngồi xếp bằng không hề có động tĩnh gì. Mặc cho Lý Quý ở đối diện trêu chọc.
- Ngươi muốn giết thì giết, không cần nhiều lời. Ta thà chết chứ không để tên khốn ngươi đạt được mục đích.
.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Quý chợt loé, sau đó có chút âm trầm.
.
“Đã phát hiện ra rồi sao…?”
“Được… để xem ngươi có thực sự…”
.
Dứt lời, quái đao trên tay loé sáng lên, chém xuống ngay vị trí Bách Phong đang ngồi. Một luồng đao nhận lăng lệ lao đến. Mắt thấy đao nhận chỉ còn cách đầu đối phương chưa tới một trượng, nhưng Bách Phong chỉ ngắm nghiền, mí mắt cũng không động lấy một cái.
.
“Khốn kiếp”
.
Lý Quý miệng khẽ kinh hô, tay trái vội phất ra đẩy sang bên trái, Bách Phong đang ngồi xếp bằng chợt như có một lực lượng vô hình xê dịch sang bên cạnh mấy bước chân.
.
“Ầm”
.
Đao nhận va xuống nền phát ra tiếng nổ đinh tai. Nhưng Bách Phong vẫn giữ nguyên tư thế đó, không chút để ý.
Khuôn mặt Lý Quý giật giật mấy cái, nhìn nhân ảnh phía trước, khuôn mặt chợt trầm xuống.
- Nếu ngươi một lòng đã muốn chết thì giữ lại… còn có tác dụng gì ?
.
.
- Xuống tay đi, chớ nhiều lời.
Bách Phong mắt vẫn nhắm nghiền, chầm chậm nói.
.
- Được !
Lý Quý khuôn mặt lúc này đã nổi lên sát ý, bàn tay nhanh như chớp ném ra mấy tiểu kỳ. Tiểu kỳ vừa phóng tới đã biến lớn, phân biệt bốn góc xung quanh Bách Phong cắm xuống. Nhất thời một lồng giam lập phương, các cạnh là các ô lưới phát sáng hiện ra.
Đây chính là Tứ Lục Kỳ mà trước đây Vạn Phiến đã dùng để giam cầm Lý Quý. Nay Vạn Phiến đã chết, tất nhiên pháp bảo này bây giờ đã vào tay Lý Quý.
Dù bị Tứ Lục Kỳ này giam cầm, nhưng Bách Phong cũng không chút để ý, dường như lúc này tâm ý cầu sinh của hắn đã nguội lạnh, một lòng cầu chết.
Tất nhiên nhìn qua biểu hiện của hắn Lý Quý cũng biết điều này, chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý sát khí không chút che dấu, hít một hơi thật sâu, đi đến cách đó mấy bước chân, bàn tay đưa lên, ánh mắt lăng lệ.
.
“Ù …. Ù….”
.
Lúc này Bách Phong ánh mắt choàng mở, như thấy gì đó vô cùng đáng sợ.
Nếu có thể nhìn thấy hắc linh lực thì hẳn Bách Phong còn cả kinh hơn nữa, bởi từ bàn tay của Lý Quý, có vô số sợi tơ đen phóng ra, đa phần cắm vào huyệt Kiên Trung Du và Kiên Tỉnh ở sau cổ của hắn, đây chính là hai yếu huyệt hấp thu linh lực của Dục Thi Quyết.
Nhưng không chỉ có vậy, còn có vô số sợi hắc linh lực khác cắm vào đan điền cũng như tứ chi của hắn, ngay cả đỉnh đầu cũng có không ít các sợi tơ đen như vậy.
Đáng tiếc Bách Phong không hề thấy được những điều này, hắn chỉ cảm thấy cả người run rẩy liên hồi, làn da bắt đầu nhăn nheo thấy rõ.
- Tên khốn… ngươi… ngươi dám…
.
Khuôn mặt hắn trợn lên đầy kinh hãi, vội đứng choàng dậy, giãy dụa liên hồi. Nhưng đáng thương thay cho Bách Phong, mỗi lần vô tình chạm đến các ô lưới của Tứ Lục Kỳ, liền có tiếng xèo xèo phát ra, kèm với làn khói xám lẫn cả mùi thịt cháy khét xông lên.
.
- Ma đầu… ta nguyền rủa ngươi…
- Tên khốn kiếp… ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thây…
.
Bị hút đi sinh khí lẫn linh lực đau không thể tả, Bách Phong cảm thấy còn khó chịu hơn cái chết. Hắn vội tế ra chỉ phiến. Vung lên toan tự kết liễu mạng sống mình, nhưng hiển nhiên Lý Quý không hề cho phép chuyện này xảy ra.
Chỉ phiến vừa vung lên, một luồng sáng từ tay Lý Quý điểm ra hất tung chiếc quạt kia lên không, một lỗ đen xuất hiện nuốt chửng chỉ phiến kia. Nháy mắt, chỉ phiến đã xuất hiện ở bàn tay còn lại của Lý Quý.
Khuôn mặt Lý Quý lúc này không chút cảm xúc, nhưng trong đôi mắt tuyệt vọng Bách Phong, hắn lúc này hệt như một ác ma. Bách Phong tất nhiên đã không còn cầu sinh, thấy chỉ phiến bị đoạt, không chút suy nghĩ vung tay lên toan điểm vào huyệt Bách Hội tự sát.
Lý Quý ánh mắt loé lên, chỉ phiến phất đến.
.
“Xoẹt…xoẹt…”
.
.
Hai đạo kình phong chém đến cắt lìa hai cánh tay của Bách Phong, khiến hắn đầy đau đớn phẫn nộ, quỳ thụp xuống.
.
.
.
“Á…. Á…. Á…”
.

.
“Tên khốn ngươi… ngươi…”
.
.
“Giết ta đi… giết ta đi…”
.
.
Lý Quý khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, bàn tay hấp thu càng lúc càng nhanh. Gương mặt lẫn cơ thể Bách Phong lão hoá càng lúc càng thấy rõ.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Bách Phong cao lớn lúc này cơ thể co rút lại, làm da nhăn nheo hắc hoá, chẳng còn nhận ra hình dáng ban đầu. Lý Quý dường như cũng không còn xa lạ gì tràng cảnh này, chỉ thở dài tiến ra bên ngoài.
Lúc này chỉ thấy hắn ngồi bệt xuống, uống vài hớp rượu, nhìn lên bầu trời cũng chẳng biết nghĩ gì.
.
.
.
.
Đến đầu giờ tối, rốt cuộc người của Hướng gia đến thu thập thi thể của Bách Phong.
Khi bỏ thi thể của hắn lên cáng mang ra ngoài, đám người Hướng gia vô thức nhìn sang Lý Quý có chút sợ sệt. Không còn thoải mái như trước, thậm chí lúc quay đi, còn có mấy tên hai chân còn run rẩy khó dấu.
Mang thi thể Bách Phong rời xa Lục Ngục, đám người Hướng gia mới thở phào.
.
“Rồi… rồi… lần này lại là một ma đầu khác nữa rồi…”
.
“Khốn kiếp… một mình Du Lão Quái đã khiến chúng ta khốn khổ rồi… bây giờ thêm tên này nữa…”
.
“Ngươi làm ơn đừng nhắc Du Lão Quái trước mặt ta a… mỗi lần nhắc đến lại buồn nôn a !”
.
“Đúng vậy, Hướng gia chúng ta, ai đến dọn dẹp hậu quả của Du Lão Quái đều bỏ việc cả rồi…”
.
“Này có nhìn ra thi thể này bị gì không ?”
.
“Ta tuy không biết là gì, nhưng chắc chắn lúc mới mang đến Lục Ngục, Bách Phong cao lớn, cũng không phải co rút như một lão già như thế này a…”
.
“Vị đại nhân này cũng nên ít tiếp xúc thì tốt hơn, không khéo…”
.
“Ta thấy người của Lục Ngục, tốt nhất kính nhi viễn chi a… đừng nên tiếp xúc nhiều a…”
.
“Thôi chớ nhiều lời nữa… mau mang thi thể này đi bàn giao đi…”
.
.
.
.
.
Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua.
Thoắt cái đã qua 5 tháng.
Thất Thải giới đã gần vào hạ. Thời tiết càng lúc càng oi bức, khô nóng. Nhưng bên trong Lục Ngục, vốn là một pháp bảo khôn gian, bầu trời chỉ một màu xanh thẫm, không có gì khác biệt.
Cũng giống như Du Phong, Lý Quý kẻ nào đến cũng đều cởi bỏ xiềng xích, cưỡng ép giao đấu để giành giật lấy cơ hội tự do. Nhưng đáng tiếc tất cả đều trúng kế của hắn. Có Không Thư, thoắt ẩn thoắt hiện.
Chẳng có ai có cơ hội hạ sát được hắn cả.
Nhưng chơi với dao mãi cũng có ngày đứt tay, đùa với lửa cũng có ngày phỏng.
Không ít lần Lý Quý gặp nguy hiểm thật sự, tỷ như hai tuần trước, gặp một lão già Địa Tiên tầng 8, người của Bát Cực Tông, tu sĩ luyện thể hàng thật giá thật.
Lão ta cơ thể như thép nguội, thân thủ bất phàm, Lý Quý có chút sơ ý liền bị lão bẻ gãy cả cánh tay. Nếu không nhanh chân thoát thân, dùng Không Thư thoát kịp hẳn đã bị lão hạ sát.
Hay có lần gặp một nam tử tóc đỏ của Ám Sát Đường, Lý Quý xa luân chiến, thất thế liền biến mất, nhưng khi trở lại đã bị hắn ta dùng công pháp bố trí bẫy rập hệt như Tứ Lục Kỳ. Chút nữa cũng đã vong mạng.
Nhưng hiểm nguy càng nhiều, lợi ích càng lớn.
Năm tháng qua, ngoại trừ hắn hút khô kiệt 24 tu sĩ Địa Cảnh, tu vi tăng tiến như vũ bão, chân chính bước vào Địa Cảnh tầng 5 ra thì bây giờ đã như thoát thai hoán cốt.
Công pháp vũ kỹ lẫn kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn trước vô số lần. Lý Quý thậm chí còn nghĩ, nếu là đối chiến với chính bản thân hắn mấy tháng trước, hắn có thể tự tin nắm 8 thành chiến thắng.
Tuy nói nhờ Không Thư bảo toàn tính mạng, nhưng không thể phủ nhận cũng chính Lý Quý lấy mạng nhỏ ra để đánh đổi.
Không chỉ có vậy, thời gian qua ngoại trừ tu luyện ra thì suốt ngày chỉ đánh đánh giết giết, tâm tính cũng có sự thay đổi đáng kể, dần dần sát phạt quyết đoán hơn.

Tuy nhiên không phải gặp tù nhân nào Lý Quý cũng cưỡng ép giao đấu, tỷ như lần này. Hướng gia mang đến một nữ tử tu vi chỉ là Địa Ma tầng 1, khiến hắn không có chút chiến ý nào, cũng lười biếng đánh chém.
Bên trong thạch ngục kín bưng, ngoại trừ vết máu loang lỗ dưới sàn ra. Bên trên 4 vách đá chi chít những vết lồi lõm. Chính là những trận ác chiến trước đây để lại. Chỉ nghe tiếng chửi bới lẫn cả rên rỉ.
.
“Ư… á…. Ngươi… giết ta đi…”
.
Ở giữa thạch ngục, có một nhân ảnh nữ tử cả người loã lồ đang nhấp nhô liên hồi, trên thân chi chít những đồ đằng kì lạ, kéo dài đến tận mặt. Nữ tử này làn da có chút ngăm đen, nhưng dáng người vô cùng vưu vật. Ở phía sau, Lý Quý đang thô bạo nhấp đến phía trước, nhoẻn miệng cười.
- Thoải mái một chút nào, chỉ mới ngày đầu tiên thôi a, còn tận hai ngày nữa, ngươi đã thụ án tử của Hướng gia, đằng nào chẳng chết. Hà tất phải nôn nóng như vậy.
.
Nữ tử kia dù hai tay hai chân bị xích lại, nhưng vẫn liếc ra sau nhìn hắn đầy oán độc.
- Ngươi… ngươi… ư…
.
Nhìn bộ dạng của nữ tử phía trước, Lý Quý cười một tràng, càng hứng thú nhấp đến mạnh hơn. Mấy tháng qua, cả người hắn lúc này chỉ thấy chi chít sẹo, cũng chính là hậu quả của các cuộc chiến để lại. Đầu cũng không còn trọc lóc nữa, mà mái tóc trắng đã dài ra, khác hẳn với trước đây.
- Cô nương… có trách chỉ trách ngươi quá yếu đuối a. Nếu tu vi khá một chút, ta cũng chẳng đè ngươi ra dày vò như thế này a.
.
Vừa dứt lời, nữ tử kia quay lại trừng mắt nghiến răng giãy dụa liên hồi. Lý Quý nhất thời bật cười, vỗ mông nàng ta một cái.
- Ngoan ngoãn một chút nào ! Mạn La Cốc các ngươi nếu không có Trữ Thú Vật, khác gì hùng ưng bị cắt mất cánh a !
.
Lý Quý qua miệng của mấy tên quản ngục Hướng gia cũng biết, nữ tử này là người của Mạn La Cốc, là một nơi nằm trên dải lụa màu vàng của Tà Phái.
Người ở cốc này nổi danh với dùng Độc Phong công kích đối phương, vì vậy các đệ tử của Mạn La Cốc thường mang theo Trữ Thú Vật, cũng là một loại pháp bảo không gian có thể chứa đựng vật sống để đàn Độc Phong sinh sống. Nhưng khi vừa vào Thượng Vân Ngục, đã bị người Hướng gia tịch thu mất.
Mặc cho vật cứng kia của đối phương dồn dập nhấp tới âm hộ mình, nữ tử kia vẫn cố gắng kiềm chế, quay ra sau chửi bới.
- Tên khốn kiếp kia… cưỡng bức nữ tử tay không tấc sắc có gì hay ho… có giỏi thì mau cởi xiềng xích ta xuống, để xem ngươi có còn lớn lối như vậy …
.
Vừa dứt lời, Lý Quý nắm tóc của nàng ta kéo ngược ra sau. Nữ tử vừa bất ngờ, vừa đau đớn trừng mắt oán độc. Đang định mở miệng đã nghe.
- Đủ rồi… đủ rồi… có cởi xiềng xích ngươi ra… kết quả vẫn như vậy thôi a.
.
Nhất thời Lý Quý hạ thân rút ra, cúi xuống áp mặt vào gáy nàng ta, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt có chút đê tiện cười cợt.
- Đúng là dụng Độc Phong có khác, cả người toả ra mùi hương hệt phong mật nhỉ ?
.
Ở phía trước, nữ tử kia trừng mắt, có chút sợ sệt lẫn run rẩy. Lần này Lý Quý mới quan sát cận kề khuôn mặt của nàng ta.
Nữ tử này khuôn mặt cũng ngăm đen nhưng đôi mắt đen láy, ngũ quan vô cùng hài hoà xinh đẹp, đầu tóc xoăn tít có một ý vị kì lạ.
Lý Quý khẽ kề miệng sát đến cổ, khiến nàng ta cả người rùng mình mấy lần, nổi da gà. Chưa kịp định thần đã thấy một bàn tay còn lại của Lý Quý không chút báo trước sờ mó bờ mông nàng ta.
Nhìn xuống bên dưới, ngoại trừ hai mép âm hộ lấp ló ra ngoài, còn có một mảng hắc mao xoăn tít trải dài từ trước ra tận phía sau. Chỉ thấy Lý Quý nhoẻn miệng cười.
- Bên trên xoăn tít, bên dưới cũng xoăn nốt a…
.
.
- Ngươi… !
Nữ tử kia có chút tức giận lẫn xấu hổ, chỉ nghiến răng nói được một chữ như vậy. Lý Quý thấy điệu bộ nàng ta thì bất ngờ bàn tay tiến đến khẽ xoa qua âm hộ lông lá bên dưới. Chỉ thấy hắc mao nàng ta tuy xoăn tít nhưng lại vô cùng mềm mại, ngón tay của hắn không chút báo trước tiến vào huyệt động ẩm ướt bên dưới.
“Ư…”
Nữ tử kia có chút bất ngờ, khẽ rên lên, khuôn mặt ửng đỏ không dấu nổi sợ sệt. Ngón tay của hắn tiến vào thì không chút đình chỉ, khẽ moi móc. Bàn tay còn lại nắm tóc nàng ta kéo sát lại, bật cười.
- Cô nương luôn miệng chửi bới… sao hạ thân lại ướt đẫm thế kia a ?
.
“Phụt…”
.
Nàng ta nhanh như chớp phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng đầy oán độc.
.
.
- Hạ lưu, đê tiện !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.