Lý Quý bật cười. - Đảm bảo lão cả đời khó quên a… không chừng bộ xương già của lão gãy mất a… . Viên Tam nghe vậy cười một tràng. - Hahaha… Được ! được ! Làm tổng quản Vạn Nhẫn làm chó gì chứ… Làm hộ pháp Băng Cung làm chó gì chứ…. - Ta sẽ theo Tiểu Kê ngươi lăn lộn a… . Chợt lão như nhớ ra gì đó, khựng lại. - Khoan đã, khi nào ngươi mới trở về ? . Lý Quý bàn tay vuốt ve mái tóc nữ tử trước mặt. Nàng ta đôi mắt vẫn thất thần, ra sức mút chặt lấy mao côn bên dưới. Chợt Lý Quý nhoẻn miệng cười, quay lên nhìn Viên Tam. - Khi tấn cấp Thiên Cảnh. . Vừa nghe xong, Viên Tam khuôn mặt khinh bỉ. - Ta nhổ a. Con mẹ nó. Ngươi tấn cấp Thiên Cảnh… ta cũng mồ yên mả đẹp rồi a ! - Thôi bỏ bỏ… nước xa không cứu được dục hoả ở gần, thà là ở Thất Thải giới này phát tiết còn hơn. Ngươi mới là Địa Ma tầng 3, dù có chút xuất sắc, nhưng biết ngày nào mới tấn cấp Thiên Ma a… . Nghe đến đây, Lý Quý bật cười ẩn ý. - Lão để rồi xem. . . - Này, ngươi định ở Thượng Vân Ngục này đến khi nào ? Thấy bộ dạng cười cợt của Lý Quý, Viên Tam lảng sang chuyện khác. Chỉ thấy hắn nheo lại. - Trước đây ta có chút vướng bận, dự định một tháng mới đến đây một lần. . . - Vướng bận nữ tử ở khu rừng kia ? Lý Quý nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. - Đúng vậy, nay cũng không có gì lo lắng nữa, mặt khác để tránh tai mắt của Tống gia, ta sẽ ở lại đây hơn một năm rưỡi nữa mới trở về. . Viên Tam khuôn mặt có chút phức tạp. - Hậu ngục này không dễ đến. Vậy có lẽ đây là lần cuối gặp mặt rồi a… . Thấy biểu hiện của Viên Tam, Lý Quý có chút suy nghĩ. Chợt bật cười. - Không ngờ Viên lão dê xồm cũng có lúc tâm trạng như vậy a ! . Khác với các tiếng la hét và rên rỉ bên ngoài, bên trong chỉ còn nghe tiếng nam tử chửi bới. . . “Khốn kiếp… ta dù sao cũng là tiền bối… ngươi thật không biết tôn trọng tiền bối a…” . “Được… ông có là tiền bối, cũng là tiền bối dê xồm a…” . “Ngươi luôn miệng kêu ta dê xồm… tặc tử ngươi có khác gì ta ? ” . “Ít ra ta cũng da dẻ căng bóng, điển trai hơn lão già nhăn nheo ông cả trăm lần đấy…” . “Tên xảo biện ngươi, lúc ta còn trẻ bỏ xa ngươi một vạn tám trăm dặm đấy… dám thi thố với lão không ?” . “Ta sợ cóc gì lão già dê ông a…” . “Được, ta sẽ thu hồi Khu Thần Thuật này, ai làm nữ tử này thượng đỉnh trước thì thắng được chứ ?” . “Con bà nó. Ta chấp lão 10 phân đấy…” (*10 phân: 150 giây = 2 phút rưỡi) . “Được… ai thua kẻ đó phải chém tiểu huynh đệ mình một nhát a!” . “Con mẹ nó, cá cược kiểu gì vậy… Được… chơi…. không lẽ Tiểu Kê ta sợ lão…” . Vừa nghe tiếng chửi bới của cả hai xong, nhất thời bên trong ngục giam chợt im bặt, chẳng còn nghe tiếng la hét hay chửi bới gì nữa. . . . . . . Mấy ngày sau. Lý Quý cũng dần quen với tiếng la hét chửi bới ở nơi này lẫn cả mùi máu tanh hôi. Mấy ngày qua, cũng chưa có một tên Địa Cảnh nào được đưa tới. Hắn hiện tại muốn gia tăng tu vi chân chính đều dựa vào việc kết hợp Cách Không Khống Pháp và Dục Thi Quyết, cùng với hấp thu âm khí thông qua bí pháp thải âm bổ dương. Tuy nhiên mấy ngày qua lại chẳng có đối tượng nào, chỉ đành thỉnh thoảng tiến vào ngục chơi đùa với mấy nữ tù nhân khác, tu vi tăng tiến vô cùng chậm chạp. Nhưng dù vậy, ngoài trừ thời gian này ra, Lý Quý cũng không bỏ phí thời rãnh rỗi của mình. Chỉ thấy lúc này. Bên trong nhà ngục của hắn, đang có một tình cảnh vô cùng quỷ dị xuất hiện. Lý Quý đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt chăm chú. Ở giữa thạch ngục, đang có một tảng đá lớn hơn 1 trượng đang rơi xuống. Nhưng kì lạ ở chỗ, tảng đá chưa chạm xuống dưới nền đá đã có một lỗ đen xuất hiện, rơi tỏm biến mất vào trong hắc đạo kia. Tảng đá vừa mất hút trong lỗ đen bên dưới thì trên trần thạch ngục, lại một lỗ đen khác xuất hiện, tảng đá lớn hơn một trượng kia lại từ đây xuất hiện rơi xuống bên dưới. Được hơn mấy chục vòng như vậy, lần này bất ngờ vị trí đảo ngược, tảng đá không còn rơi xuống mà lại bay ngược lên trên, cũng mất hút trong lỗ đen trên trần. Sau đó lại từ lỗ đen bên dưới xuất hiện bay lên trên. Lúc thì tốc độ vô cùng nhanh, lúc thì tốc độ vô cùng chậm. Xung quanh hẻm núi này có vô số các hòn đá từ lớn cho đến nhỏ. Nên Lý Quý mới nghĩ ra phương thức tu luyện này. Hệt như Liễu Thanh trước đây hướng dẫn hắn Cách Không Khống Pháp, chỉ là hắn lúc này khu sử ra đã nhuần nhuyễn hơn, hòn đá lúc này đường kính đã lớn hơn một trượng. Mặt khác, Cách Không Khống Pháp chính là nền tảng rèn luyện thần thức của Hợp Hoan Tông, cũng gián tiếp nâng cao công kích thần thức và điều khiển hắc linh lực. Không chỉ có vậy, Lý Quý còn kết hợp với cả Không Thư. Có thể nói, cùng một lúc hắn đồng thời tu luyện cả mấy pháp môn khác nhau. Vì vậy, tu vi tuy tăng tiến không nhanh, nhưng những pháp môn lại càng lúc càng nhuần nhuyễn. Đang vô cùng tập trung thì nghe tiếng bên ngoài vọng vào. . . “Tử tù đến !” . .
Lý Quý vội mở choàng mắt, khuôn mặt đanh lại. Hòn đá lớn hơn một trượng kia vô thanh vô thức biến mất. Hắn hít một hơi thật sâu, mở mắt ra đứng dậy. . “Ken két… ken két…” . Cánh cửa thạch ngục mở ra, thấy có vô số nhân ảnh mang bích y đang đứng xung quanh một nhân ảnh nam tử y phục rách rưới. Nhân ảnh nam tử ở giữa này cổ lẫn cả tay chân đều mang gông cùm, râu ria xồm xoàm, ánh mắt liếc lên nhìn Lý Quý đầy oán độc. Chợt một nhân ảnh bích y đứng ra chắp tay. - Tiểu Kê đại nhân, tử tù lần này được mang đến hành quyết là người của Bích La Tông, tu vi Địa Ma tầng 6, y mang tội đồ sư, phản bội tông môn, Bích La Tông có tra khảo thế nào cũng ngoan cố chối tội. - Sau khi bị Hướng gia dùng các pháp môn độc bộ tra khảo, y đã khai ra toàn bộ tội trạng của mình. Bích La Tông chứng kiến toàn bộ lời khai đã đồng ý xử tử. - Nội trong 3 ngày, Tiểu Kê đại nhân phải bàn giao thi thể của y cho Hướng gia báo cáo. . Lý Quý nghe vậy thoáng qua suy tư. . “Bích La Tông nổi danh với pháp bảo là thiết phiến, chuyên tu phong phong thuộc tính…” “Môn phái này cũng là một thế lực lớn trên dải lụa trắng này, tuy nhiên so với Hướng gia vẫn còn kém xa” . Lý Quý liền định thần, liền chắp tay gật đầu. - Không biết đại nhân có gì thắc mắc nữa không ? . Hắn nghe vậy liền không chút cảm xúc gật đầu. - Ta đã rõ. . Nghe đến đây, tên quản ngục bích y kia chắp tay gật đầu với hắn. Sau đó quay ra sau. - Mang hắn vào thạch ngục. . Dứt lời, mấy thân ảnh xung quanh liền kéo lê nhân ảnh ở giữa vào thạch ngục của Lý Quý. Sau khi đưa chìa khoá cho hắn xong đều lần lượt chắp tay cáo từ. . . . . Không lâu sau. Chỉ thấy Lý Quý đang ngồi đối diện với nhân ảnh râu ria xồm xoàm kia. Ánh mắt như có suy tư. . “Một canh giờ là ta đã có thể hút khô tên Địa Ma này, cần gì phải đến 3 ngày a…” “Khoan đã… chỉ là xuống tay hạ sát, tại sao Hướng gia lại cho đến 3 ngày…” “Ta cũng chẳng phải biến thái muốn dày vò hành hạ tu sĩ khác a…” “Nhưng có bàn giao sớm hơn cũng chẳng được lợi lộc gì…làm sao để tận dụng tối đa khoảng thời gian này nhỉ ?” . Nam tử râu ria kia nhìn thấy Lý Quý đang chăm chú nhìn mình như thất thần. Liền mở miệng khinh khỉnh chửi bới. - Tên khốn ngươi nhìn cái chó gì mà nhìn, muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết đi. . Tiếng chửi bới của nam tử kia như kéo hắn từ mê man trở lại. Bỗng nghĩ lại lời nam tử kia, khuôn mặt Lý Quý chợt loé. . “Đúng rồi… tại sao ta không nghĩ ra nhỉ…” . Chỉ thấy Lý Quý đứng choàng dậy, đi đến đóng cửa thạch thất. Sau đó tiến lại mỉm cười. - Ngươi quả thật cho ta một chủ ý không tệ ! . Nhân ảnh kia nhìn Lý Quý đầy đề phòng, nhưng không như hắn tưởng tượng, Lý Quý lại đến… . . … mở khoá cho hắn. Vừa thấy hai tay hai chân giải phóng, nhân ảnh nam tử kia nhanh chóng nhảy vụt đến phía trước, quay lại nhìn Lý Quý đầy cảnh giác. Thấy bộ dạng của hắn, Lý Quý một tay chợt tế ra lệnh bài màu đen lắc lắc trước mặt, nhoẻn miệng cười . . - Lệnh bài chính ra chìa khoá mở cửa thạch thất này. Nếu giết được ta… hi hi… … biết đâu ngươi lại trốn thoát a ! . Đối diện, sau khi phóng thần thức dò xét, nhận thấy đối phương chỉ là Địa Ma tầng 3, hắn liền bật cười một tràng. - Ta chẳng biết phải nói là ngươi ngươi ngu ngốc hay đầu ngươi có bệnh a. Chỉ Địa Ma tầng 3 mà dám phách lối như vậy ? . Nhân ảnh liếm môi, ánh mắt loé lên. Đang định phóng tới thì… - Ấy… ấy… chờ đã. . Dường như hắn rất tự tin sẽ hạ sát được Lý Quý, cũng không tận dụng thời cơ này mà tấn công, nghe vậy liền đứng lại nhướng mày khó hiểu. . . . “Leng… keng….” . . . Bất ngờ, từ trong mấy nhẫn trữ vật, Lý Quý tế ra gần cả trăm pháp bảo đủ mọi chủng loại ra trước mặt. Đối diện, tên kia thấy vô số pháp bảo, binh khí nằm la liệt phía trước thì liền nhìn lên Lý Quý trợn tròn. Sắc mặt phát lạnh có chút âm trầm. Bởi hắn thừa thông minh để hiểu, pháp bảo đối với tu sĩ vốn đắt đỏ, không hề dễ sở hữu. Một tu sĩ bình thường nếu có nhiều đi nữa cũng chỉ sở hữu từ 2 đến 3 pháp bảo mà thôi. Thậm chí có nhiều tu sĩ ngay cả một pháp bảo cũng không có nổi. Tu vi đối phương chỉ là tuy chỉ là Địa Ma tầng 3, nhưng có thể một lúc tế ra cả trăm pháp bảo như vậy…. Thứ nhất chính là cự phú hoặc con cái hào môn thế gia thích sưu tầm pháp bảo. Còn nguyên nhân thứ hai… … giết người đoạt bảo. Chính xác là giết rất nhiều người… Chợt liếc sang chỉ thấy Lý Quý chắp tay ra sau lưng, một tay đưa ra phía trước ý muốn hắn lựa chọn, khuôn mặt đầy tự tin. - Khoan đã, ngươi tay không tấc sắc, có thắng đi nữa thì có gì là thú vị. Chọn lấy một món thích hợp đi ! . Tên kia thần sắc thoáng qua lo lắng, nhưng nhanh chóng định thần. Khuôn mặt chợt liếc lên Lý Quý, không còn có ý khinh thường. Chỉ thấy hắn liếc sang Lý Quý, ánh mắt đề phòng gật đầu. - Được ! . Tất nhiên Lý Quý đã mở lời, thấy hắn đi tới đi lui cúi đầu suy xét cũng không hề nôn nóng. Rất nhanh sau đó, đã thấy đối phương ánh mắt sáng lên, cầm lấy một chiếc quạt nhỏ. - Tinh mắt lắm, tuy không phải là thiết phiến mà Bích La tông thường dùng, nhưng cũng là thay thế không tệ. . Nghe Lý Quý đứng sau nói vậy, tên kia chợt quay lại. Nhìn xuống chiếc quạt dưới tay mình, sau đó xếp lại. Chắp tay.
- Ta chọn món này. . Dứt lời, Lý Quý thu hồi tất cả binh khí vung vãi dưới sàn đá. Ánh mắt lộ lên chiến ý. - Nếu đã chọn được… . . …. thì bắt đầu thôi ! . Đối diện, tên kia cũng không khỏi ngạc nhiên, chợt bật cười. - Ngu ngốc ! . Dứt lời, hắn nhanh như chớp xông đến. Một tay dồn linh lực vào chỉ phiến, chỉ thấy chiếc quạt dưới tay như phát sáng. Ánh mắt lăng lệ, miệng khẽ hô. . “Lục Bích Thập Nhị Thức” . “ Nhất Thức - Vạn Nhận Phục Ma” . Một lưỡi đao khí màu xanh lục nhanh như chớp chém đến không chút báo trước. Lý Quý sắc mặt chợt loé. Nhanh chóng né tránh, nhưng vừa né tránh được lưỡi đao khí đầu tiên, hắn sắc mặt đại biến, bởi ở phía sau, liên miên các đao khí bốn phương tám hướng phóng đến, không có bất cứ một kẽ hở nào để thoát cả. Chợt chỉ thấy hắn nhanh chóng niệm pháp quyết, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cỗ thuẩn. Bề mặt cỗ thuẩn cũ kĩ chợt xuất hiện tinh quang chớp loè, nhanh chóng phóng lớn ra bao bọc ở phía trước Lý Quý hắn. Đây cũng chính là cỗ thuẫn mà trước đây Vạn Phiến sử dụng để đón đỡ các thanh châm của hắn, sau khi hạ sát ông ta, Lý Quý có chút thích thú với pháp bảo này liền tiện tay thu lấy, mặt khác hắn cũng đang thiếu pháp bảo phòng thủ nên cỗ thuẫn này cũng là lựa chọn không tệ. . . “Ầm… ầm….” . . Các đao khí chém vào cỗ thuẫn khiến cả cánh tay Lý Quý tê rần. Hắc Nhãn chợt động, chỉ thấy dòng linh lực trong người đối phương đang bốn phương tám hướng đổ dồn đến cánh tay. Lý Quý thầm hô không ổn. Tay cầm cổ thuẫn chợt xuất hiện một chiếc chuông nhỏ. . “Leng keng… leng keng…” . . Hồng Kim Chung vừa rung lên, chỉ thấy linh lực đang tích tụ ở bàn tay của đối phương liền tán loạn. Lý Quý nhoẻn miệng cười, nhanh chóng phóng lao đến, tay kia nhanh như chớp phất ra. Vô số phi châm nối đuôi nhau lao tới. Thấy đối phương giật mình, Lý Quý liền trừng mắt, âm thầm sử ra Hợp Hoan Đại Pháp công kích. Vừa giật mình vì ám khí của Lý Quý, nhất thời còn thấy cả đầu đau nhói, hắn ta liền cắn đầu lưỡi vội định thần. Vội vàng niệm pháp quyết, chỉ phiến phất một quỹ đạo kì lạ xung quanh cơ thể. . “Tam thức – Xương Phong” . Xung quanh cơ thể hắn ta chợt có một luồng gió sáng rực xoắn ốc bao bọc xung quanh, phi châm lao đến vô cùng nhanh như chạm vào luồng gió kia toàn bộ đều lệch hướng sang chỗ khác. Vừa thoát được ám khí của Lý Quý, thần thức đang đau nhói chợt cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu khó nói. Nháy mắt mấy cái. Khung cảnh đã thay đổi. Trên một dải lụa trắng trải dài tít tắp, khung cảnh vô cùng mĩ lệ khó nói. Hắn cảm thấy bản thân mình đang cưỡi mây đạp gió, ngạo thị quần hùng. Ở bên dưới, ngay cả các cao thủ Thiên Cảnh của Tà Phái ngước lên thấy ánh mắt hắn cũng phải sợ sệt mà lảng đi chỗ khác. Chỉ thấy hắn dang rộng hai tay, ngước mặt lên vô cùng thoả mãn, từng cơn gió man mác đập vào mặt, cảm giác vô cùng tự do tự tại. Ở xa xa, còn thấy cả Bích La Tông toàn bộ đang quỳ rạp, ai nấy ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám. Đúng lúc này. Ánh mắt đang mê li chợt giật mình, mồ hôi đã ướt đẫm lưng từ lúc nào, vội định thần, miệng khẽ kinh hô. - Khốn kiếp… thật tà môn… là công kích thần thức. . Nhưng đúng ngay lúc này, sống lưng phát lạnh, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền đến, hắn không chút suy nghĩ vội nhảy lùi ra sau. . . “Phập….phập…. phập… phập…” . . Ở ngay vị trí cũ. Vô số phi châm đang trút xuống như mưa. Hắn vội nuốt nước miếng, bàn tay khẽ lau mồ hôi trên trán. - Con mẹ nó… một chút nữa là xong đời rồi… . Thấy đối diện, Lý Quý bộ dạng vô cùng nhàn nhã. Hắn ta sắc mặt có chút nhăn lại. - Chiêu thức vô cùng thâm hiểm. Ngươi tên gì ? . Chỉ thấy trướ mặt, đối phương nhoẻn miệng cười. - Tiểu Kê. . Hắn nghe vậy liền chắp tay, khuôn mặt không còn chút gì khinh địch. - Tiểu Kê đạo hữu. Ta là Bách Phong. . Chỉ thấy khuôn mặt hắn mỉm cười. Ánh mắt lăng lệ. - Cẩn thận… lần này tại hạ sẽ thật sự ra tay đấy. . Lý Quý nghe vậy ánh mắt cũng nheo lại. - Được thôi. Ta cũng muốn mở mang một chút. Để xem rốt cuộc tại sao Bích La Tông... ...lại nổi danh như vậy a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]