Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu.
Du Phụng vô thức lo lắng liếc xuống bên dưới.
Trong cả ngàn luyện khí sư ướt sũng bên dưới, chợt có một nhân ảnh đầu trọc đứng bên cạnh một lão già, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ về phía mình cười cợt.
Lúc này Du Phụng khuôn mặt mới giãn ra, thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt càng lúc càng khó hiểu nồng đậm.
Không chỉ Vạn Nhẫn trang, trên toàn dải lụa xám. Dải đất trung lập này đã có một đêm mất ngủ. Binh lính của Tống gia phong toả khắp các ngóc ngách, thậm chí còn đến gặp từng người thẩm vấn.
.
.
.
Đến tận ba ngày sau.
Ngoài việc hung thủ có thể vô thanh vô thức xuất hiện và rời đi.
Người Tống gia lúc này chẳng thể khai thác được thông tin gì, đành bất lực rút bớt người rời đi Vạn Nhẫn Trang. Chỉ còn để lại binh lính canh gác thẩm tra ở các vị trí quan trọng và các truyền tống trận.
.
.
.
Trong một gian phòng ở hậu viên.
- Có thể nói một nửa thất bại, một nửa thành công.
.
Lý Quý vừa nói xong, Du Phụng chẳng còn vẻ cợt nhả như mọi khi, ánh mắt lo lắng.
- Nói rõ ra xem.
.
Hắn đến đối diện mộc sàng, ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Uống một ngụm trà.
- Thất bại… như phu nhân đã thấy. Vạn Phiến ẩn dấu không ít, cũng chẳng yếu ớt như vẻ ngoài, cũng chút nữa dồn ta đến hiểm cảnh. Gây ra nháo sự lớn như vậy…
.
- Còn thành công ?
.
Lý Quý thở dài. Ném một ngọc giản về phía Du Phụng. Nàng ta thấy biểu hiện của hắn, có chút lo lắng, nhanh chóng tiếp lấy ngọc giản. Phóng thần thức vào.
Không lâu sau, chỉ thấy Du Phụng sắc mặt thay đổi liên tục, lúc thì mừng rỡ, lúc thì trầm xuống. Qua mấy chục hô hấp sau, nàng ta mới đặt ngọc giản xuống. Khuôn mặt phức tạp.
- Vạn Phiến thế nào rồi ?
.
Lý Quý khuôn mặt không chút cảm xúc.
- Chết rồi.
.
Nghe đến đây, Du Phụng thoáng có chút bất ngờ. Nghĩ gì đó mới nhoẻn miệng cười.
- Chẳng trách tu vi của ngươi lại tiến thêm một bước.
.
Lý Quý thấy biểu hiện nhàn nhã vô ưu của Du Phụng, liền khó hiểu nhướng mày.
- Ta có chút tò mò. Phu nhân đã biết muốn điều khiển dải lụa này… cần có Tống gia… Sao vẫn không có chút lo lắng vậy a ?
.
Nghe vậy, nàng ta đang ngồi trên giường liền đứng dậy, tiến về phía Lý Quý, rảo bước về phía sau ghế ngồi hắn, cúi người kề vào tai.
- Bởi vì trùng hợp, mục tiêu của ta sắp tới…
....là Tống gia.
.
Dứt lời, Lý Quý khuôn mặt chợt động.
“Băng Cung cũng thật chu toàn… muốn thâu tóm Thất Thải giới, bắt buộc phải có được dải lụa trung lập này”
“Nhưng dải lụa trung lập này có hai cự đầu lớn nhất, Vạn Nhẫn Trang nắm tài phú… Tống gia nắm thực quyền…”
“Chả trách vừa nuốt trọn Vạn Nhẫn Trang… liền đánh chủ ý đến Tống gia…”
.
Lý Quý gật đầu, thở dài.
- Tống gia, phu nhân muốn cài cắm tay chân vào… chẳng biết đến ngày nào tháng nào a…
.
Hắn liền nặng nề đứng dậy, chắp tay.
- Người Tống gia chẳng biết khi nào sẽ trở lại, ta ở lâu cũng không tiện. Việc ta cũng đã xong, khi nào binh lính của Tống gia rút bớt… ta sẽ đến Thượng Vân Ngục một chuyến.
.
Vừa quay mặt chuẩn bị rời đi đã giật thót, Du Phụng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt. Mỉm cười yêu mị.
- Tiểu Kê thật là nóng vội a.
.
Khuôn mặt Lý Quý thoáng hiện qua dị sắc.
“Khốn kiếp… là thuấn di… “
“Ả ta.. rốt cuộc là tu vi gì ?”
.
Đang miên man, ngọc thủ của phu nhân đã đặt lên vai mạnh bạo nhấn xuống. Lý Quý liền ngồi thụp xuống ghế trở lại. Ánh mắt có chút thất thố, nhướng mày.
- Chẳng hay phu nhân còn có việc gì ?
.
Du Phụng bật cười khúc khích, chợt tiến đến ngả lưng ngồi lên đùi hắn, bàn tay vuốt vuốt mặt Lý Quý.
- Chẳng lẽ không có việc gì, ngươi không thể ở lại ? Tiểu Kê thật là…
…Mấy ngày trước còn mặn nồng với ta. Sao hôm nay lại lạnh nhạt vậy a ? Thật là khiến ta buồn đấy a !
.
Lý Quý ánh mắt có chút trầm mặc.
- Chỉ là Tống gia vẫn còn đang nghi ngờ chúng ta… ta lo lắng rằng…
.
Chưa nói hết câu, Du Phụng đã ngoái ra sau khẽ hôn lên môi hắn. Nhìn khuôn mặt Lý Quý có chút không tự nhiên. Nàng ta mới rút miệng ra, nhoẻn miệng cười.
- Tiểu Kê làm gì mà căng thẳng vậy a ! Ta sẽ vào chính sự đây…
.
Du Phụng liền đứng dậy, ngồi vào ghế bên cạnh. Ở giữa hai chiếc ghế có một chiếc bàn tròn trạm trổ phức tạp.
Nàng ta cầm ấm trà lên, vừa châm cho hắn vừa nói.
- Ngươi lần này cũng đã đoán sai rồi. Ta cũng sẽ chẳng cài cắm người vào Tống gia, việc này quá mất thời gian. Tình hình Tống gia cũng khác hẳn Vạn Nhẫn Trang.
.
Lúc này, Du Phụng mới châm ly của mình.
- Tống gia ta sẽ….
.
Nghe đến đây, Lý Quý khuôn mặt vô cùng chăm chú. Chỉ thấy nàng ta vừa đặt ấm trà xuống, liền uống một ngụm, sau đó ánh mắt Du Phụng chợt hiện lên lăng lệ.
.
…. Đoạt lấy !.
.
Lúc này chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý bất ngờ khó dấu. Ánh mắt nheo lại.
- Chẳng lẽ phu nhân định phát động chiến….
.
- Không ! Du Phụng liền lắc đầu cắt lời hắn. Sau đó liền mỉm cười.
- Muốn đoạt được Tống gia chỉ cần…. Tống Thanh Thư.
.
Vừa nghe đến đây, Lý Quý sắc mặt chấn động lẫn cả khó hiểu.
Hắn gần cả chục năm qua ở Thất Thải giới, chẳng xa lạ gì cái tên này. Trang chủ Tống gia chính là Tống Lượng, Thiên Quân trung kỳ, gần như là một trong người tu vi cao nhất ở Thất Thải Giới này.
Tống Lượng có 2 người con duy nhất, chính là Tống Diêu và Tống Thanh Thư. Nhưng ai cũng biết trong hai người, Tống Diêu chính là người con chung của Tống trang chủ và phu nhân hiện tại. Tống Thanh Thư chỉ là con riêng của ông ta.
Hiện tại quyền bính đều nằm trong tay của Tống Diêu, ngược lại, Tống Thanh Thư lại không có chút thực quyền nào, chỉ là một công tử ca suốt ngày say mê đắm chìm vào thơ văn.
Có thể nói ở dải lụa xám này, có người có thể không biết đến Tống Diêu, nhưng nhắc đến Tống Thanh Thư, không ai không biết.
Vị nhị công tử Tống gia này thiên phú tu luyện ngất trời, nhưng lại không chú tâm tu luyện, suốt ngày chỉ đắm chìm vào thú vui nhân gian như cầm kì thi hoạ.
Mặt khác, Tống Thanh Thư còn nổi tiếng khắp Thất Thải giới ở một điểm nữa.
Chính là…
…..khuôn mặt tuấn tú đẹp như tạc tượng ngàn năm mới có một của mình, Tống Thanh Thư điển trai đến mức nữ tử nào chỉ cần nhìn thấy liền hô hấp không thông. Thậm chí ngay cả nữ tu sĩ trung giai định lực kém một chút nhìn thấy hắn đạo tâm liền chấn động như muốn vỡ nát.
Mọi người trên dải lụa xám này mới lan truyền, nhà nào có nữ tữ mỗi lần thấy Tống Thanh Thư xuất hiện đều phải đóng cửa cài then. Thấy hắn đều kính nhi viễn chi, chỉ đứng từ xa không dám lại gần.
Mỗi lần Tống Thanh Thư đến Hồi Nhạn Lâu vui chơi, Hồi Nhạn Lâu y rằng sẽ đóng cửa không tiếp khách khác.
Cũng không phải vì Tống Thanh Thư lạm quyền, cũng chẳng phải Hồi Nhạn Lâu xem trọng hắn. Mà bởi mỗi khi thấy Tống Thanh Thư, tất cả các phấn đầu đều bao quanh Tống Thanh Thư, nhất quyết không tiếp khách khác.
(*Phấn đầu: Gái bán dâm)
Vẻ ngoài lẫn khí độ không ai sánh bằng, phụ thân lại chính là Tống Lượng quyền bính vô song. Tài phú lẫn quyền lực đều không thiếu. Nên có thể nói cũng không ngoa khi nói hầu hết nữ tử trên dải lụa xám này đều đem lòng tương tư vị công tử ca này.
Lý Quý nghe đến đây liền nhăn mặt.
- Vô lý… Tống Thanh Thư chỉ là con riêng của Tống Lượng, làm gì đến lượt mỹ nam tử này…
.
Du Phụng liền thở dài.
- Trước đây ta cũng nghĩ như ngươi… cho đến khi biết Tống Diêu có chút không bình thường.
.
Dứt lời, Lý Quý trợn tròn đầy tò mò.
- Không bình thường ?
.
Bất ngờ chỉ thấy nàng ta bật cười một tràng, cười đến chảy cả nước mắt. Không lâu sau mới nhịn được, liếc sang đầy tiếu ý.
- Tống Diêu hắn…
.
….đồng tính luyến ái. Chỉ yêu thích nam nhân… Chuyện cũng không có gì đáng nói, mà vấn đề lại oái ăm ở chỗ, Tống Diêu lại say mê chính bào đệ của mình…
… Tống Thanh Thư.
.
.
“Choang…”
.
.
Lý Quý đang cầm tách trà chợt rơi xuống đất, trợn tròn nuốt nước miếng.
- Cái gì, còn có chuyện này ?
.
Du Phụng chỉ bật cười, sau đó nhanh chóng nói tiếp.
- Tống Lượng là bậc gian hùng đầy tham vọng, còn rất coi trọng mặt mũi. Đây cũng là nỗi hổ thẹn của hắn, chính vì vậy Tống gia luôn giữ kín chuyện này.
- Mặt khác, Tống Diêu hiện tại tuy đang thay Tống Lượng chấp chưởng Tống gia, nguyên thân thực sự là bởi Tống Thanh Thư thoái thác trách nhiệm, chỉ muốn sống tiêu dao, không muốn gò bó.
- Nhưng Tống Diêu không có thực tài, thời gian qua bộc lộ yếu kém, tất cả các lý do này cộng lại, chắc chắn Tống Diêu sẽ không được chọn làm người kế thừa.
- Vì vậy, cho dù Tống Thanh Thư là con riêng, lại không ham muốn quyền lực, nhưng Tống Lượng chắc chắn sẽ để y kế thừa Tống gia. Bởi chẳng thể nào phủ nhận được tài hoa của Tống Thanh Thư cả.
.
Không lâu sau hắn mới định thần được, ánh mắt suy ngẫm.
- Chẳng trách… phu nhân lại đánh chủ ý đến Tống Thanh Thư.
.
Thấy khi nhắc đến Tống Thanh Thư, Du Phụng có chút thất thần như si mê.
Ánh mắt hắn loé lên, bỗng nghĩ gì đó, Lý Quý liếc sang cười thâm ý.
- Dường như ta thấy phu nhân có gì đó với….
.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.