Chương trước
Chương sau
Ở đối diện, Vạn Sương, bào muội của trang chủ Vạn Phiến đã mất kiên nhẫn, nhìn sang bên cạnh.
- Huynh còn chờ cái gì nữa. Sao không xông vào bắt gian ả ?
.
Vạn Phùng lúc này sắc mặt cũng vô cùng nhăn nhó.
- Tất nhiên là đang chờ huynh trưởng đến rồi… muội yên tâm, chắc huynh ấy cũng gần đến rồi.
.
Khuôn mặt Vạn Phùng thâm trầm.
- Để xem lúc huynh ấy đến, ả kia lấy gì mà chối.
.
.
.
.
“Các ngươi thật là… không ra thể thống gì… làm gì mà lại tụ tập trước sương phòng của Du Phụng vậy ?”
.
Vừa nghe giọng nói khàn khàn kia, nhất thời hai huynh muội Vạn Phùng, Vạn Sương ánh mắt sáng lên. Quay sang đã thấy một nhân ảnh già nua, hai bên có hai người đang dìu tới.
Chính là trang chủ Vạn Phiến. So với phàm nhân, ông ta bên ngoài hệt như một lão niên 70, chỉ là đôi mắt sáng trong vắt có thần hơn.
Khác với hai đệ muội mình ăn mặc lục y làm bằng vải lụa bóng bẩy, lúc nào Vạn Phiến cũng mang bố y cũ sờn.
Y phục cũng phần nào phản ánh tính cách con người, không chỉ bình dị, Vạn Phiến tuy là trang chủ nhưng ăn nói cũng rất nhẹ nhàng, chưa từng lớn tiếng bao giờ.
Cũng chính vì tính cách bình dị này, ông ta ở Vạn Nhẫn Trang được rất nhiều vị luyện khí sư yêu mến.
Vừa thấy đại ca mình đến, Vạn Sương liền nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt nhăn nhó.
- Đại ca… trước đây muội đã ngăn cản chuyện hôn sự của huynh cùng Du Phụng, mà huynh vẫn nhất mực không nghe. Huynh xem…
…. ả ta đang làm chuyện đồi bại với một tên tiểu tử nào đó bên trong a…
.
Vừa nghe đến đây, dù vô cùng trầm tĩnh nhưng Vạn Phiến sắc mặt cũng trợn ngược, khuôn mặt già nua giật giật liên hồi.
- Ngươi nói cái gì…. Phu nhân ta…
.
Chợt nghĩ gì đó, Vạn Phiến ánh mắt liền nhíu lại nhìn Vạn Sương, sau đó liếc sang nhìn đệ đệ mình.
- Ta biết hai các ngươi trước giờ luôn có thành kiến với người của Du gia… nhưng cũng chớ có nói bừa…
.
Vừa nghe vậy, bên cạnh Du Sương khuôn mặt liền nhăn nhó, giãy nãy.
- Đến lúc này huynh vẫn chưa tin hai chúng ta…
- Chúng ta không hề có ý vu oan cho Du Phụng…huynh có thể hỏi rõ những người xung quanh, ban nãy âm thầm triệt hạ trận pháp… tận tai mọi người nghe tiếng rên rỉ của ả bên trong a…
- Vì sợ hai tên tặc tử này trốn thoát, ta mới cho người bao vây xung quanh như vậy… chờ chính huynh đến phân xét phải trái đấy.
.
Lúc này, khuôn mặt nhăn nhó của Vạn Phiến cũng phải trầm xuống, nhìn biểu tình của muội muội mình. Vạn Phiến khuôn mặt giật giật mấy cái, ánh mắt đảo một vòng.
Xung quanh không ít luyện khí sư chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong bàn tán, ở đối diện, khuôn mặt của các nhân sĩ bao vây sương phòng ai nấy đều vô cùng phẫn nộ.
Dù rất tin tưởng phu nhân mình đi nữa, nhưng đến lúc này, Vạn Phiến khuôn mặt cũng không khỏi nóng ran.
.
“Chẳng lẽ… là thật…..”
.
“Hơn chục năm qua… đệ đệ lẫn muội muội đều nhăm nhe cơ ngơi của Vạn Nhẫn Trang… ta chẳng tiếc gì với người nhà mình… nhưng hai bọn hắn lại có tài không đức… lại không có khả năng quản lý… giao Vạn Nhẫn trang cho bọn hắn… Vạn Nhẫn Trang không sớm thì muộn sẽ…”
.
“ Ngược lại…. mấy năm qua phu nhân luôn là người gánh vác Vạn Nhẫn Trang thay ta… một lòng chung thuỷ, chưa hề có biểu hiện gì kì lạ cũng như quá đáng….”
.
Khuôn mặt Vạn Phiến cau lại, vô cùng khó coi.
.
“Chẳng lẽ vì ta mấy năm qua già yếu không thể bên cạnh nàng… cho nên…”
.
“Phu nhân cũng là người thông minh hiểu rõ thế sự, ắt hẳn cũng biết nếu cứ đà này, không sớm thì muộn ta cũng giao toàn bộ cơ ngơi này cho nàng quán xuyến… hà cớ gì nàng ta lại…”
.
“Mấy tên này cũng thật là… cho dù có như vậy… cũng đâu cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy…”
.
“Chỉ cần người nhà cùng giải quyết là được. Đâu cần phải vạch áo cho người xem lưng a…Chẳng may nếu là thật… mặt mũi mấy trăm năm qua ta vất vả gây dựng giờ biết để đâu a…”
.
“Nhưng.... giờ đã như thế này… có thoái cũng không được…”
.
Chợt lão ta thở dài.
- Được rồi… các ngươi chắc chắn chứ….
.
Bên cạnh, Vạn Phùng cùng Vạn Sương đều gật đầu không chút do dự. Ở phía sau, Chung tổng quản còn tiến đến chắp tay.
- Trang chủ… ta có thể làm chứng… chính mắt ta thấy một tiểu tử luyện khí sư của chúng ta tên là Tiểu Kê tiến vào bên trong a….
.
Nghe đến đây, Vạn Phiến triệt để hết lời.
Lắc lắc đầu thở dài, cho dù lão có tiết chế đến mấy, nhưng tình cảnh phu nhân lén lút với hạ nhân, lão dù vô cùng hiền lành nhưng lúc này cũng không dấu nổi phẫn nộ.
- Được rồi… mở cửa ra…
.
Dứt lời, khuôn mặt Vạn Phùng Vạn Sương sáng lên. Quát lớn.
- Các ngươi không nghe thấy hay sao mà còn đứng đực ra đó…
.
Hạ nhân đang bao vây nghe vậy liền giật thót, nhất thời đạp cửa xông vào.
.
.
“Rầm…”
.
.
Cánh cửa vừa đạp ngã, vô số nhân ảnh xông vào bên trong, ở giữa mọi người tách ra hai bên, chừa lối cho ba huynh muội họ Vạn tiến vào.
.
- Các ngươi làm cái gì vậy ?
.
Tiếng quát của Du Phụng đầy phẫn nộ.
Tình cảnh bên trong có chút không như tưởng tượng, chỉ thấy Du Phụng đang ngồi trên mộc sàng, hai tay cầm lấy tấm chăn che lấy cơ thể mình.
Thấy vậy, khuôn mặt già nua Vạn Phiến có chút sững sờ. Đang phân vân đã nghe muội muội mình quát.
- Ngươi còn lớn lối. Người đâu… mau lục xoát…
.
Nhất thời, dưới ánh mắt trợn tròn của Du Phụng, vô số hạ nhân tiến vào bên trong sương phòng tìm kiếm.
Thấy có mấy nhân ảnh tiến ra sau bình phong, Du Phụng lúc này khuôn mặt cũng không khỏi lo lắng.
Căn phòng này cũng không quá rộng lớn, phía trước là phòng ngủ. Ở sau bình phong chỉ có hai gian phòng nhỏ nữa.
Bên trái chính là nơi tắm táp và để vật dụng cá nhân của Du Phụng như xiêm y, gương cùng các vật dụng nữ nhân khác.
Phòng bên phải chỉ là một gian phòng nhỏ để một vài quyển trục, lẫn các ngọc giản công vụ của Vạn Nhẫn Trang. Cũng là nơi thông với hậu viên, Du Phụng thường ngồi đó để nghiên cứu sổ sách.
Du Phụng cũng biết ban nãy người bao vây sương phòng mình chật như nêm. Lý Quý lại tiến ra sau ẩn nấp, chắc chắn không thể trốn ra bên ngoài được.
Nàng ta cũng biết tình cảnh này… Lý Quý bị phát hiện…
.
…. Là cái chắc !
Khuôn mặt Du Phụng chợt trầm xuống, đầy u oán.
Còn có chút phẫn nộ, vì hạ nhân đang lục lọi bên trong sương phòng mình không chút cố kị. Thậm chí còn có mấy hạ nhân đang tiến đến cúi xuống trúc sàng của mình tìm kiếm, chẳng nhìn nàng lấy một cái.
Mấy chục năm qua… từ lúc kết đạo lữ với Vạn Phiến, ai nấy thấy nàng đều phải cúi đầu chắp tay, nào có bao giờ bộ dạng hung hăng khinh miệt như vậy.
Bỗng ánh mắt Du Phụng như dò xét, không lâu sau chợt loé, trợn tròn khó tin, sau đó lén cúi đầu nhoẻn miệng cười không ai thấy, nhanh như chớp sắc mặt trở lại như thường.
Bất ngờ hai hàng nước mắt Du Phụng chợt lăn dài.
- Các người… huhu… các người….
.
Đối diện, thấy bộ dạng của nàng ta, Vạn Sương cười khinh miệt.
- Tiện nhân ngươi khóc lóc cái gì… dâm phụ ngươi lén lén lút lút… bị chúng ta phát hiện… còn gì nói không ?
.
Nghe vậy, ánh mắt đỏ ran của Du Phụng trợn tròn.
- Cái gì… Lén lút… dâm phụ ?
.
Nàng ta chợt nhìn sang Vạn Phiến.
- Vạn ca… ta không có… ta tuyệt không có… ta bị vu oan…
.
Chợt nước mắt nàng ta dàn dụa, lắc đầu liên tục.
- Mấy năm qua ta luôn một lòng chung thuỷ, tận sức tận tâm thay huynh quán xuyến sự vụ Vạn Chỉ Trang… thời gian nghỉ ngơi cũng không có… nói gì đến tư tình…
.
Vạn Phiến thấy biểu tình của phu nhân cũng không khỏi khó hiểu, chợt dâng lên phức tạp. Khuôn mặt già nua liếc sang Vạn Phùng, Vạn Sương nheo lại.
Thấy vậy, Vạn Sương vội giật thót.
- Huynh chớ tin lời ả mê hoặc… nơi này đã bị bao vậy, tặc tử kia không thể trốn thoát được… đợi người chúng ta…
.
Chưa nói hết lời đã có hạ nhân đến trước mặt Vạn Phiến chắp tay.
“Trang chủ… chúng tại hạ đã lục soát khắp nơi… nhưng…
.
.
….không tìm thấy ai cả.”
.
Nghe đến đây, Vạn Sương trọn tròn, vô cùng khó tin. Chợt nhìn sang nhị huynh mình, Vạn Phùng cũng đang trợn tròn y hệt. Hai huynh muội nhìn nhau. Nhất thời khó hiểu.
Vạn Sương thấy khuôn mặt Vạn Phiến có chút đanh lại bèn lo lắng quát.
.
- Ngươi mau lục soát kĩ lại một lần nữa…. thậm chí những vật dụng khả nghi là pháp bảo không gian cũng không được bỏ qua.
Nghe đến đây, cả Vạn Phiến lẫn Du Phụng ánh mắt đều loé lên.
Vạn Phiến nhìn thần sắc có chút phức tạp, nhất thời không biết làm gì cho phải. Ngược lại, Du Phụng thì lại vô cùng lo lắng.
.
“Khốn kiếp… thật sự khó thoát rồi….”
.
“Chỉ mong… pháp bảo của Lý Quý ngươi…
… khó phát hiện một chút a….”
.
Ban nãy Du Phụng âm thầm phóng thần thức dò xét, thì lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nàng ta bởi vậy mới có chút tiếu ý, bởi lúc này, chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là hắn sở hữu…
… pháp bảo không gian.
Vì vậy mới có thể vô thanh vô thức biến mất như vậy.
Trong lúc hạ nhân lục soát, không khí vô cùng nặng nề, chỉ nghe tiếng thút thít của Du Phụng…
- Vạn Phiến… sao huynh không tin ta chứ…
.
Bất ngờ nghe vậy, Vạn Phiến sắc mặt vô cùng khó xử.
- Không phải ta không tin nàng mà là…
.
Vạn Sương thấy biểu tình của đại ca mình thì liền nhăn nhó.
- Đại ca… huynh phải tỉnh táo. Cứ kiểm tra kỹ càng trước cái đã.
.
Nghe vậy Du Phụng đôi mắt u oán nhìn về Vạn Sương lẫn Vạn Phùng.
- Tiểu cô, tiểu thúc, từ trước đến nay ta biết hai ngươi không có thiện cảm với ta… nhưng ngươi không cần thiết phải làm ra trò này.
.
Du Phụng ánh mắt chợt đanh lại.
- Chỉ cần các ngươi mở miệng… ta sẽ rút khỏi Vạn Nhẫn Trang này… không cần phải vu oan giá hoạ, làm xấu thanh danh ta như vậy.
.
Vạn Phiến nghe vậy liền dịu giọng.
- Phu nhân, ngươi cứ bình tĩnh… chờ đợi thêm một lát nữa. Nếu vẫn không có gì, ta sẽ cho phu nhân một cái công đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.