.
.
.
.
.
Chẳng biết qua bao lâu, khuôn mặt nhăn nheo của Vân Trung Tử cũng khẽ giãn ra.
.
- Thì ra là chuyện này… chỉ là hiểu lầm… chỉ là hiểu lầm… cũng chẳng có gì to tát a…
.
Hồng Cự vỗ vỗ cái bụng tròn của mình mấy cái, chỉ về phía Mặc Long.
.
- Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, ta đến muộn một chút… chẳng phải nhi nữ cùng tôn tử đã…
.
Vân Trung Tử khẽ cười, phất phất tay chỉ về Lý Quý.
.
- Ai da… dù sao nhi nữ cũng không sao…. ta thấy vấn đề không nằm ở nhi nữ đạo hữu, mà nằm ở tiểu tử kia a…
.
- Ngươi thì muốn mang hắn đi, còn đám tiểu bối này thì lại muốn giữ….
.
Hồng Cự nhất thời chẳng biết nghĩ đến gì, liền động nộ.
.
- Lão già… ta chẳng qua nể lão thanh cao sống đời ẩn cư, mới kiên nhẫn thế này…
.
Chợt ông ta khuôn mặt đanh lại.
.
- Ngay cả ông… 100 năm trước thì được… bây giờ muốn đối chiến với ta….
.
.
- Hừ… si tâm vọng tưởng….
.
.
Nghe đến đây, ánh mắt Vân Trung Tử chợt loé, không lâu sau mới thở dài.
.
- Thì ra Hồng đạo hữu… đã chân chính bước vào Ma Quân… chả trách chả trách…
.
Ánh mắt già nua của Vân Trung Tử đanh lại, nhếch mép.
.
- Đối chiến thì ta tự thẹn không bằng… nhưng để giữ chân Hồng đạo hữu… lão già này....
.... có 7 thành chắc chắn a !
.
Nghe đến đây, Hồng Cự không khỏi đăm chiêu, tất nhiên hiểu ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-tu-ky/1203927/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.