Chương trước
Chương sau
Chẳng biết qua bao lâu.
Chỉ thấy khuôn mặt Hồng Nhược Lan như đờ đẫn, phía sau lúc này cũng đã giãn ra, nàng cũng dần quen, cũng không còn quá đau đớn như lúc đầu.
Lúc này, khoái cảm xen lẫn với đau rát không thể nói thành lời.
Về phần Lý Quý, hai chân cũng đã dần mỏi rã, hắn quyết định không kiềm chế nữa.
Bất ngờ rùng mình liên hồi.
Dòng tinh khí kia ào ạt phóng xuất vào bên trong cơ thể Hồng Nhược Lan không chút lưu giữ.
Đằng trước, Hồng Nhược Lan cũng cảm thấy phía sau mình có một luồng khí nóng bên trong, cùng với biểu hiện của Lý Quý phía sau, nàng cũng biết là hắn đã phóng xuất.
.
.
Khuôn mặt nàng ta .... bỗng phức tạp khó tả.
.
.
Lý Quý vừa mới phóng xuất xong, hô hấp dồn dập, hạ thân bên dưới khoan khoái mãnh liệt.
Qua mấy cái hô hấp, hắn mới từ từ rút mao côn ra khỏi cúc hoa Hồng Nhược Lan.
.
.
.
“Xọc…xọc…xọc…”
.
.
.
Vừa rút ra, đã nghe những tiếng động kì lạ, cúc hoa của Hồng Nhược Lan bị hành lạ hơn mấy canh giờ, rút ra vẫn chưa kịp co bóp trở lại, vẫn còn mở rộng.
Bỗng Lý Quý trợn mắt.
Vì Hồng Nhược Lan vẫn đang đứng, bên trong thông đạo kia, tinh khí từng dòng trào ngược trở lại ra ngoài....
....chảy xuống dưới hai đùi trắng ngần.
Nhưng thứ khiến hắn cả kinh chính là.....
... kèm với dòng tinh khí kia, còn có cả chất lỏng màu vàng sậm chảy theo ra.
.
.
Không cần nói...... cũng biết là gì.
Khứu giác của tu sĩ cũng nhạy cảm hơn phàm nhân không ít, vì vậy, một cỗ mùi khó ngửi nhanh chóng xông lên.
Hồng Nhược Lan đang bần thần, cảm thấy phía sau chân mình có một dòng chất lỏng ẩm ướt men theo đùi chảy xuống, kèm với cỗ mùi kia.
Nàng ta cũng giật thót, quay ra sau, khuôn mặt đỏ ran.
.
.
- Ngươi… ngươi… đều là do ngươi…
.
.
Lý Quý nghe vậy, cũng không có trả lời, chỉ nhanh chóng nhìn xuống hạ thân mình.
Thấy bên dưới vẫn sạch sẽ, không có dính thứ chất lỏng kia.... lúc này mới thở phào mấy cái.
Hắn có chút đăm chiêu, liếc sang nhìn Hồng Nhược Lan đang nhăn nhó ở phía trước. Sau đó liếc sang phía đối diện, thấy Hạo Phi khuôn mặt vẫn đang ngơ ngác.
Lý Quý không biết nghĩ gì.
Bất ngờ từ trong nhẫn trữ vật....
.
.
... lấy ra một thanh châm bén nhọn.
Hồng Nhược Lan thấy vậy liền trầm xuống, khuôn mặt đanh lại, ánh mắt vô cùng phức tạp.
.
.
“Chẳng lẽ …. Hắn bây giờ thực sự….
.
.
…định ….
.
.
… xuống tay… ?”
.
.
“Xoẹt xoẹt”
.
.
Hồng Nhược Lan chưa kịp định thần lại giật thót lần nữa, nhưng cảnh tượng cũng không như nàng ta tưởng tượng.
Mấy sợi dây buộc chặt quanh người bất ngờ bị cắt đứt xuống.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của Hồng Nhược Lan, Lý Quý tiến tới mở khoá còng tay ở tay và chân của nàng ta.
Làm xong tất cả, hắn âm thầm đề phòng liên kết với sợi thần hồn của Hồng Nhược Lan, phòng ngừa bất trắc.
Hồng Nhược Lan được cởi trói, ánh mắt vô cùng khó hiểu.
.
.
- Sao ngươi lại cởi trói….?
.
.
Lý Quý cúi gằm mặt thở dốc, chỉ nghe tiếng hắn nói.
- Mấy hôm nay toàn là ta dọn dẹp hậu quả của ngươi…. lần này….
.
.
Hắn chợt liếc sang đống hậu quả dưới chân Hồng Nhược Lan….
.
.
…. Ngươi tự dọn dẹp lấy…
.
.
Lý Quý chợt liếc sang Hạo Phi, cười thâm ý.
- Nếu thấy ngươi không còn bị trói buộc như thế này… tên kia .. không biết sẽ nghĩ gì a.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan liếc sang đối diện ánh mắt chợt loé, không biết nghĩ gì, chợt nàng ta ánh mắt có chút phức tạp.
.
.
- Ngươi không sợ …. Ta sẽ … ?
.
.
Nghe vậy, Lý Quý chợt bật cười.
- Ta chẳng phải cởi trói cho ngươi luôn đâu…
- Cơ thể ngươi đang hoài thai, lại đang hư nhược thế kia… ngươi nhắm ….
.
.
…. có thể giết được ta chăng ?
.
.
- Nhưng cho dù là được đi nữa….
Lý Quý chợt nhìn sang Hồng Nhược Lan bật cười.
- Hahahaha…. Ngươi dám ?
Hồng Nhược Lan nghe vậy khuôn mặt cau lại.
.
.
“Hắn nói cũng không sai …
.
.
“Tình hình hiện tại có muốn xuống tay…. cũng chỉ nắm được 5 phần…
Nhưng không còn pháp bảo, không còn trữ thi vật….
…. ta có thể sao…?”
.
.
Hồng Nhược Lan không biết nghĩ gì, khuôn mặt càng nhăn nhó hơn.
.
.
“Khốn kiếp….”
.
.
“ Cho dù ta có giết được hắn … tia thần hồn kia cũng ….”
.
.
Nghĩ đến đây, Hồng Nhược Lan chỉ thở dài.
.
.
Bỏ hẳn ý định đánh lén kia.
Hai tay nàng ta xoa xoa cổ tay đang đau nhức vì cả tuần trời bị còng lại. Ánh mắt đảo mấy vòng, chợt dừng lại ở đống tinh khí xen lẫn với vật thể sền sệt màu vàng sậm bên dưới.
Khuôn mặt chợt đỏ bừng, trợn mắt, nhanh chóng ngoái đầu nhìn phía sau hai chân mình.
Thấy phía sau cũng dính đầy hỗn hợp nhầy nhụa kia, liền liếc sang Lý Quý động nộ.
.
.
- Ngươi… tên khốn ….
.
.
Lý Quý đang ngồi bệch cách đó không xa chỉ liếc sang nhướng mày bật cười.
- Giao hoan ở hậu đạo…. xuất hiện tình cảnh kia… cũng là bình thường.
- Nếu là âm hộ ngươi… mà xuất hiện thứ kia…...
.... Mới là kì lạ a…
Hồng Nhược Lan nghe giọng điệu vô sỉ của hắn, nhất thời phẫn nộ lắp bắp…
- Tên khốn…. Hợp Hoan Tông … ngươi… vô sỉ… đê tiện….
…đồ…. Đồ…..
.
.
…. bệnh hoạn….
.
.
Lý Quý đang định quay sang châm chọc, bất ngờ thấy Hồng Nhược Lan đi được mấy bước, sau đó ngã sõng soài ra.
Nhưng nàng ta cũng không có gượng dậy, mà trở mình, nằm dài ra bên dưới.
Ánh mắt Hồng Nhược Lan đăm chiêu nhìn lên trần, miệng lẩm bẩm.
.
.
- Chưa bao giờ…. được nằm…. lại thoải mái như vậy.
.
.
Nghe vậy, Lý Quý nhoẻn miệng.
- Ta chỉ cởi trói để ngươi tự dọn dẹp đống hậu quả kia thôi…. Xong việc phải trói lại a.
Hồng Nhược Lan nghe vậy, liền im bặt, chẳng biết suy nghĩ gì, hai tay vươn tới xoa xoa bụng mình ánh mắt có chút phức tạp.
Không lâu sau, mới nghe nàng ta nói.
- Thật ra khi dùng Dục Thi Quyết, không phải lúc không sử dụng là chặn bỏ toàn bộ các tia thần thức khống chế.
Nghe vậy, Lý Quý trợn tròn, chưa kịp nói gì đã nghe tiếp.
- Mà chính là....
.... luôn luôn phân ra một tia thần thức nhỏ khống chế đối phương, như vậy thì ngươi đã yên tâm kê thẳng gối mà ngủ rồi.
- Chỉ khi nào cần cưỡng bức hay áp chế, mới dùng toàn bộ các tia thần thức xâm nhập vào thần hồn kia.
Hồng Nhược Lan nói đến đây, nhìn sang Lý Quý ánh mắt đăm chiêu, cũng chẳng biết nghĩ gì.
.
.
Ngược lại, Lý Quý thì vô cùng chấn động.
Hắn làm thử như lời Hồng Nhược Lan nói, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
.
.
“Con mẹ nó… ả ta… “
.
.
“Sao…ta lại không nghĩ ra….”
.
“Luôn luôn dùng một tia thần thức kí sinh trên thần hồn đối phương…. Đây mới thực sự là khống chế hoàn mỹ a….”
.
.
Chẳng trách Lý Quý chấn động như vậy, hắn không có người đưa đường dẫn lối, tự mày mò Dục Thi Quyết nên không biết vấn đề này cũng không có gì lạ.
Mấy ngày qua, mỗi lần cần khống chế Hạo Phi hay Hồng Nhược Lan thì hắn đều dồn tất cả các tia thần thức màu trắng kia xâm nhập vào tia thần hồn màu đen kia.
Khi không cần khống chế thì lại chặt đứt hoàn toàn liên kết.
Đây cũng chính là sai lầm của Lý Quý khi dùng Dục Thi Quyết.
Nếu như dùng Dục Thi Quyết như phương pháp của Lý Quý thì sẽ chẳng bị giới hạn số lượng người khống chế, nhưng bù lại…. khống chế lại vô cùng bất tiện.
Ngược lại, nếu dùng như phương pháp của Hồng Nhược Lan. Chắc chắn bị giới hạn số lượng người bị khống chế, bởi các tia thần thức màu trắng trong đầu cũng có giới hạn, không phải vô cùng vô tận.
Nhưng bù lại, khống chế theo kiểu này vô cùng hoàn mỹ.
Chẳng bao giờ lo lắng các nạn nhân trở mặt, bởi trong đầu .... đã luôn luôn có một tia thần thức theo dõi.
.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.