Chương trước
Chương sau
Tuyết Nhi khuôn mặt không chút biến sắc.
- Là huynh.
Hắn lại nuốt nước miếng thêm mấy cái, khuôn mặt ngệch ra.
“Con bà nó….nữa rồi…"
"yêu nữ này...lại như vậy nữa rồi”.
Hắn mặc kệ Đan Hiểu đang ngậm dương vật bên dưới, liền gượng dậy.
Chính là toan tính đứng lên chuồn ra đầu thuyền. Chưa kịp đứng thẳng đã bị Tuyết Nhi mạnh mẽ kéo về lại chỗ cũ.
- Huynh đi đâu? Huynh lại chạy ?
Lý Quý trợn mắt, tim đập như trống đánh, cả người như cứng đờ.
"Ôi nãi nãi ta ơi, lần này….gọi liên tiếp hai chữ huynh a".
Khuôn mặt hắn méo mó, liếc sang Đan Hiểu cùng Lý Xuân Hồng cầu cứu.
Hai nàng ta nhìn khuôn mặt đau khổ của Lý Quý, sau đó liếc lên, thấy khuôn mặt Tuyết Nhi vô cùng nghiêm túc.
Cả Lý Xuân Hồng lẫn Đan Hiểu đều biết gần đây, Tuyết Nhi có tình ý với Lý Quý, càng lúc càng bạo gan hơn.
Bất giác Lý Xuân Hồng và Đan Hiểu nhìn nhau cười khổ, sau đó liếc sang Lý Quý nhướng vai.
Bộ dạng như muốn nói.
“Ngươi tự lo liệu lấy, chúng ta không giúp được a”
Lý Quý khuôn mặt mếu máo, chưa nghĩ ra đối sách đã thấy Tuyết Nhi ôm chặt hắn, miệng nói.
- Lần này đang ở giữa sông, để xem huynh chạy được đi đâu.
Nghe nàng ta nói vậy, Lý Quý chỉ biết lắp bắp.
- Ta…ta không có chạy a. Chỉ là…chỉ là…cần giải quyết nỗi buồn một chút a…ta…
Tuyết Nhi liền cắt ngang.
- Giải quyết ở đây đi, huynh không được đi. Phải nghe muội nói.
Chỉ nghe qua chữ huynh, Lý Quý đã giật thót, giờ nghe thêm chữ muội.
Cả người đang cứng đờ chợt mềm nhũn hệt như một con mực vậy.
Lúc này Đan Hiểu, Lý Xuân Hồng không còn ngạc nhiên nữa, mà thay vào đó là bụm miệng nhịn cười.
Nhưng chợt thấy khuôn mặt Tuyết Nhi nghiêm túc, hai nàng cũng cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng cả người đã run run, khuôn mặt đỏ ran.
Hẳn là nhịn cười vô cùng khổ.
Lý Quý nở một nụ cười thảm thiết, vô cùng khó coi.
- Ta…ta vẫn đang nghe ngươi nói đây a.
Dù miệng nói vậy nhưng trong lòng lại đang cười khổ.
“Sớm không nói, muộn không nói, đợi lúc lên thuyền mà nói”
“Hẳn là đã có chuẩn bị từ trước, không cho ta chạy đây mà”
Chợt nghe Tuyết Nhi ấp úng.
.
.
.
- Ta là…
.
.
.
- Ta…ta yêu huynh.
.
.
.
Lý Quý nghe vậy cả kinh.
Nuốt nước miếng thêm mấy cái nữa, cổ cứng đờ không dám quay ra sau, cảm thấy khuôn mặt đã nóng bừng.
- Bởi vì lúc chỉ có hai ta, huynh luôn trốn tránh muội…nên muội mới phải chọn lúc này.
Vừa nghe vậy, Lý Xuân Hồng, Đan Hiểu liền tặc lưỡi, chẳng có tâm tư đâu mà cười nữa.
Hai nàng nhanh chóng tìm kiếm y phục, chỉ muốn ra khỏi thuyền, tránh tràng cảnh khó xử này càng sớm càng tốt.
Chợt nghe tiếng Tuyết Nhi buồn bã.
- Không cần như vậy, các người là thân tỷ muội của ta, dù sao…
....nghe thì đã nghe rồi.
Hai nàng nghe vậy thì nhìn nhau đầy khó xử, khuôn mặt nhăn nhó, cũng đành ngồi xuống.
Lý Quý thấy vòng tay của Tuyết Nhi đang ôm hắn chợt siết chặt hơn một chút.
Còn cảm thấy cả người nàng ta đang khẽ run rẩy.
- Là cô nhi…được Hợp Hoan Tông nuôi dưỡng từ nhỏ. Không biết sao lúc ở bên huynh…muội lại có cảm giác này.
- Muội xin lỗi…muội đáng ra không nên có cảm giác này.
Nhưng nhưng….
Lúc này Lý Quý đã có chút rung động.
Chợt thấy trên vai mình ươn ướt, không biết Tuyết Nhi đã rơi lệ từ lúc nào.
- Nhưng…muội không nói ra…muội thấy bức rức…
- Dù biết huynh sẽ chẳng đáp trả…nhưng không nói ra…muội chịu không được…
Lúc này bên trong thuyền im ắng vô cùng, chỉ còn nghe tiếng ực ực nuốt nước miếng của Lý Quý.
- Huynh...huynh có chút cảm giác gì với muội không ?
Lý Quý không dám quay đầu lại nhìn nàng ta.
- Ta…thấy ngươi…thấy ngươi…
Khuôn mặt Tuyết Nhi trầm xuống, áp sát mặt vào cổ Lý Quý.
- Huynh ghét muội như vậy sao?
- Không…không...chỉ là…
Hắn nói gấp gáp. Bộ dạng vô cùng hồi hộp.
Chưa kịp nói hết lời đã nghe Tuyết Nhi cắt ngang.
- Ta chẳng dám đòi hỏi gì nhiều ở huynh, chỉ muốn huynh gọi ta dễ nghe một chút.
- Không phải gọi muội bằng những từ khó nghe như là ngươi, yêu nữ, hồ li tinh kia…
…muội…muội…
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống ngực Lý Quý…
- ….huynh gọi vậy…đau lòng lắm.
.
.
.
Lúc này không chỉ Lý Quý, ngay cả hai nữ tử còn lại thấy bộ dạng Tuyết Nhi cũng đều mủi lòng.
Đan Hiểu không biết nghĩ gì, liền nhìn Lý Quý mỉm cười, chầm chậm nói.
- Nữ tử Hợp Hoan Tông lấy dục tu thân, các tu sĩ nam khác chẳng dám bén mảng tới gần.
- Cho nên thường cô độc đến tận cuối đời.
Khuôn mặt Đan Hiểu cũng thoáng buồn.
- Ta rất thích một nam nhân tên là Đoàn Lã, y là người của Thi Tông, y cũng từng nói rất thích ta.
- Nhưng những lúc bên nhau, ta biết y nói chỉ toàn là giả dối…
...nhưng cũng không trách y chút nào. Nếu ta là y, không chừng cũng...
Chợt nàng ta nhìn xa xăm.
- Mấy tháng trước, ta vô tình nghe được....y đã kết đạo lữ với một nữ đệ tử khác của Thi Tông.
Tất cả mọi người nghe đến đây đều vô cùng bất ngờ.
Thì ra Đan Hiểu cũng là một người đa cảm, chẳng lạnh lùng như vẻ ngoài.
- Những chuyện như vậy các nữ đệ tử Hợp Hoan Tông rất thường gặp phải.
- Nên...Lý Quý…ta nói cho ngươi biết…đối với nữ đệ tử Hợp Hoan Tông.
- Tình cảm là một thứ gì đó….vô cùng xa vời…
...bọn ta chẳng bao giờ với tới.
Đan Hiểu dừng lại một chút, bất chợt nhìn sang Tuyết Nhi.
- Muội ấy từ nhỏ đã ở chung với ta, mấy chục năm qua, ta chưa thấy bộ dạng của muội ấy như vậy bao giờ. Ngay cả là với Sát Sanh Tăng cũng….
- Cho nên…hẳn là muội ấy rất…
- Haiz....Thôi đi. Tuyết Nhi chẳng có đòi hỏi gì quá đáng…dù sao xưng hô cũng chẳng có gì to tát.
Khuôn mặt Tuyết Nhi thì bần thần.
Còn Lý Quý sau khi nghe Đan Hiểu giải bày thì chỉ gật nhẹ mấy cái, dù gì hắn cũng đã mủi lòng.
Chỉ nhìn lên Tuyết Nhi, khuôn mặt cười gượng gạo…
- Ta…ta thấy muội…
- Tuyết Nhi muội cũng...cũng...rất đáng yêu a.
Tuyết Nhi nghe vậy đôi mắt đang bần thần bỗng mở lớn, tuy ngấn lệ nhưng lại…
...mỉm cười.
Thấy nụ cười của nàng ta, Lý Quý cũng bần thần…
“Từ lúc gặp gỡ đến giờ…chưa bao giờ Tuyết Nhi cười như vậy…”
“Nàng ta lúc cười như thế này…thì ra...cũng không tệ…”
Bất chợt Tuyết Nhi đưa tay lên, nhẹ nhàng cởi nón len màu nâu cũ sờn ở trên đầu ra.
Chiếc mũ len này từ mấy tháng trước, nàng ta vẫn luôn đội trên đầu.
Thậm chí lúc ngủ vẫn khư khư đội lấy, ngay cả lúc giao hoan với Lý Quý cũng không ngoại lệ.
Lý Quý, Lý Xuân Hồng ban đầu thấy thì tò mò hỏi, nhưng Tuyết Nhi cũng không có trả lời.
Dần dần cả hai đều quen với chiếc nón len trên đầu của Tuyết Nhi, chỉ nghĩ nàng ta bị bệnh hay có sở thích kì quặc gì đó. Dần dần cũng chẳng đề cập tới nữa.
Tuyết Nhi vừa cởi nón len, ngoại trừ Đan Hiểu.
Lý Xuân Hồng cùng Lý Quý như nghệch ra.
Ngay cả Lý Xuân Hồng là nữ tử cũng phải nuốt nước miếng thốt lên.
- Tuyết Nhi tỷ tỷ…
…tỷ…thật là đẹp a.
Lý Quý khuôn mặt như mất hồn, nghe vậy cũng nuốt nước miếng nói theo.
- Tuyết….Nhi…tỷ…thật là đẹp a.
Hắn vừa dứt lời đã bị Tuyết Nhi cốc đầu một cái, khiến hắn nhăn mặt ôm đầu la oai oái.
Vừa mở mắt ra đã thấy Tuyết Nhi lao đến, dán chặt môi vào miệng mình, khuôn mặt nàng ta vẫn đang mỉm cười chưa dứt.
Bị cưỡng hôn, Lý Quý như quên cả cơn đau, mắt mở lớn.
Lúc này mới thấy, tóc của Tuyết Nhi cũng không có suôn thẳng đen tuyền như các nữ tử khác, mà lại bồng bềnh hơi xoăn nhẹ, đặc biệt có màu xám tro khác thường.
Kết hợp với khuôn mặt xinh xắn, má lúm đồng tiền thì lại có một ý vị độc nhất vô nhị.
Miệng đang hôn nàng ta nhưng trong đầu lại chấn động.
“Nàng ta cũng không có nói giỡn…”
“Con mẹ nó…đúng thật là….câu hồn đoạt phách…”
“Nhan sắc thế này…nàng ta nói...cả hàng dài nam tử xếp ngay ngắn để ngắm…
….cũng không phải là nói ngoa a !”
(*Câu hồn đoạt phách: đẹp mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách, khiến ai nhìn thấy đều như bị mất hồn)
Tuyết Nhi chợt rút miệng ra, mỉm cười nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Lý Quý thật sâu, chỉ im lặng nhưng…ánh mắt có muôn vàn cảm xúc.
.
.
.
- Xuân Hồng, nhìn đệ đệ của muội kìa…
Đan Hiểu bật cười, nhìn sang Lý Xuân Hồng, sau đó khuôn mặt như hồi ức.
- Chả trách chả trách…Tuyết Nhi từ nhỏ đã xinh đẹp như vậy rồi.
- Xuân Hồng, muội không biết đấy. Lúc mới vào Hợp Hoan Tông, Tuyết Nhi đã khiến không ít nữ đệ tử say mê cứ ngắm nhìn mãi.
Lý Xuân Hồng vẫn đang thất thần nhìn Tuyết Nhi.
Nàng không ngờ rằng người bên cạnh mình một năm qua, lúc nào cũng phá phách, bộ dạng giống ni cô này lại xinh đẹp như vậy.
Khiến ngay cả nữ tử như nàng thấy cũng phải si mê, huống gì là nam tử.
Nghe Đan Hiểu gọi tên mình, Lý Xuân Hồng mới giật mình, nhìn sang Đan Hiểu gật đầu mấy cái.
- Ta thấy Tuyết Nhi tỷ tỷ cũng phải nín thở, huống gì là đệ đệ tiểu sắc lang kia.
Nhất thời cả hai nhìn nhau cười một tràng.
.
.
.
.
Không lâu sau, Đan Hiểu thấy thuyền nhỏ như nhấp nhô, giật mình quay sang.
Chỉ thấy Lý Quý đã quay ra sau từ lúc nào, Tuyết Nhi thì đang ngồi lên hạ thân của hắn, mặt đối mặt, cơ thể uốn éo, hạ thân đang nhấp liên hồi.
Lý Quý hắn ôm lấy Tuyết Nhi hôn hít vô cùng mạnh bạo.
Cả hai dính chặt lấy nhau, Đan Hiểu tò mò nhưng liếc nhìn chẳng thấy biểu tình của cả hai như thế nào.
Liền mỉm cười nằm dài ra, vẩy vẩy Lý Xuân Hồng.
- Coi bộ không có phần của chúng ta rồi.
Lý Xuân Hồng nghe nàng ta nói vậy liền bật cười, nằm xuống bên cạnh của Đan Hiểu.
Bên ngoài thuyền gỗ đang rung rinh tạo ra những làn sóng nước.
Chỉ còn nghe…
Tiếng trò chuyện của Đan Hiểu cùng Lý Xuân Hồng…xen kẽ với tiếng rên đầy nhục dục của Tuyết Nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.